Home » Archives for tháng 9 2013
Vì sao người Do Thái thông minh và làm sao có nhiều thiên tài như họ
23:18:00 |
Các bạn VN thân mến!
Sau một thời gian tạm xa VN và gia đình để đến với Israel, nơi có số người Do Thái sinh sống đông nhất thế giới, nhờ có được sự giúp đỡ của những người bạn Do Thái và người VN hiện đang sống tại Israel, tôi có thể tóm tắt qua một số thông tin quan trọng để các bạn nắm được.
Sau một thời gian tạm xa VN và gia đình để đến với Israel, nơi có số người Do Thái sinh sống đông nhất thế giới, nhờ có được sự giúp đỡ của những người bạn Do Thái và người VN hiện đang sống tại Israel, tôi có thể tóm tắt qua một số thông tin quan trọng để các bạn nắm được.
Trước đây tổng số người Do Thái trên toàn thế giới là 18 triệu người. Do cuộc thảm sát của Hít Le trong chiến tranh thế giới thứ hai, 1/3 người Do Thái đã bị giết chết (lớn nhất là tại Varsovia Ba Lan với 3 triệu người đã bị giết bằng gas và thảm sát ). Hôm nay, tôi đã có mặt tại nơi tưởng niệm vụ thảm sát này, đó là Jad Vasem. Các bạn có thể thấy hình ảnh của tôi cùng với bạn bè từ 25 nước đã tụ hội về đây. Thật đau lòng khi thấy cảnh người chết đói va bị giết có phần giống 2 cuộc chiến tranh chống Pháp, Mỹ mà VN chúng ta đã trải qua. Cho đến nay, khoảng 4 triệu người bị thảm sát đã tìm ra tên tuổi nhờ sự cung cấp của bạn bè khắp thế giới, còn khoảng 2 triệu người nữa vẫn chưa tìm ra tung tích. Giờ đây, tổng số người Do Thái trên toàn thế giới khoảng hơn 12 triệu người, đông nhất là tại Israel với tổng dân số hiện nay trên 7 triệu người. Tuy ít vậy nhưng, vào khoảng giữa thế kỷ 19, 1/4 các nhà khoa học trên thế giới là người Do Thái, và tính đến năm 1978, hơn một nửa giải Nobel rơi vào tay người Do Thái. Như vậy có đến 50% đóng góp cho sự tiến bộ của loài ngưởi chỉ do 0.21% dân số đảm nhiệm.
Theo sự cung cấp tư liệu của ngài Phó thị trưởng TP Jerusalem: IQ TB của người Do Thái vào khoảng từ 110 đến 115. Để so sánh thì IQ TB của thế giới là 100. Sự khác biệt cực lớn vì với mức IQ TB là 110 như người Do Thái thì tỉ lệ những người có IQ đạt mức thiên tài này sẽ lên tới 2,3% (nghĩa là cứ 100 người sẽ có hơn 2 thiên tài). Những tên tuổi lớn của thế kỷ 20 có thể kể đến như bộ óc thế kỷ Albert Einstein, Sigmund Freud, người sáng tạo ra chủ nghĩa Cộng sản Karl Marx, Otto Frisch, .v.v. đều là người Do Thái. Còn hiện nay thì trong tất cả các lĩnh vực của cuộc sống như kỹ thuật, âm nhạc, khoa học, kinh doanh (mỹ phẩm, thời trang, thực phẩm, vũ khí, khách sạn, công nghiệp phim ảnh, kể cả Hollywood và các trung tâm điện ảnh khác), 70% các hoạt động đều do người Do Thái nắm giữ.
Qua tìm hiểu, tôi được biết đòn bẩy khiến người Do Thái đứng đầu tất cả các lĩnh vực là vì ngoài tính cách di truyền của họ thì người Do Thái có tham vọng lớn, ham hiểu biết, tích cực, trí tưởng tượng phong phú, bền bỉ.
Trước khi đến Israel, tôi tự hỏi sao trời lại cho họ những khả năng siêu phàm như vậy, liệu có điều gì trùng hợp chăng, loài người có thể tạo ra những người giống họ không? Tôi cần phải sang thực tiễn, tìm hiểu từ đồ ăn, văn hóa, tôn giáo, sự chuẩn bị khi mang thai, .v.v. và tôi đem so sánh với những chủng tộc khác, đặc biệt là với những gì mà VSK chúng tôi đang làm (bao gồm Viện nghiên cứu giáo dục trẻ thông minh sớm VSK: www.giaoducsom.vn và Trường mầm non Phương án 0 tuổi www.vsk.vn).
Điều đầu tiên khiến tôi mừng nhất là VSK đang làm giống họ ở phương pháp thai giáo theo Phương án 0 tuổi. Chữ 0 tuổi ở đây là để chỉ thời kỳ bắt đầu hình thành thai nhi trong bụng mẹ. Người Do Thái coi đứa bé trong bụng có sự kết nối đặc biệt với người mẹ, do vậy tất cả những gì người mẹ cảm nhận và học được trong thai kỳ chính là để giúp con có trí tuệ vượt trội từ trong bụng mẹ. Tôi phát hiện ra một bí mật tuyệt vời là trên các tờ báo của Israel hàng ngày, bao giờ cũng có trò chơi toán học dành cho bà mẹ mang bầu.
Một bí mật nữa mà tôi quan sát từ cách dạy con của người Do Thái cũng như trong các nhà trẻ là họ thường xuyên hát những bài hát có giai điệu êm ái, du dương trước và trong khi tiến hành 1 hoạt động. Tôi có cảm giác người Do Thái ai cũng là ca sỹ. Qua tìm hiểu, tôi biết phụ nữ mang thai thường chơi đàn, và luôn cố gắng giải toán cũng chồng. Do là người sáng lập Phương án 0 tuổi ở Việt Nam (www.media.laithihaily.vn) nên tôi không thấy lạ khi nhìn người mẹ Israel mang thai luôn mang theo sách toán. Tôi hỏi để trắc nghiệm thì nhận được câu trả lời: “Đúng vậy, tôi làm thế là để đào tạo đứa trẻ từ khi còn trong bụng mẹ như vậy nó sẽ trở nên thông thái về sau.’ Và các bà mẹ mang thai sẽ tiếp tục làm toán cho đến khi đứa trẻ được sinh ra.
Một bí mật nữa mà tôi quan sát từ cách dạy con của người Do Thái cũng như trong các nhà trẻ là họ thường xuyên hát những bài hát có giai điệu êm ái, du dương trước và trong khi tiến hành 1 hoạt động. Tôi có cảm giác người Do Thái ai cũng là ca sỹ. Qua tìm hiểu, tôi biết phụ nữ mang thai thường chơi đàn, và luôn cố gắng giải toán cũng chồng. Do là người sáng lập Phương án 0 tuổi ở Việt Nam (www.media.laithihaily.vn) nên tôi không thấy lạ khi nhìn người mẹ Israel mang thai luôn mang theo sách toán. Tôi hỏi để trắc nghiệm thì nhận được câu trả lời: “Đúng vậy, tôi làm thế là để đào tạo đứa trẻ từ khi còn trong bụng mẹ như vậy nó sẽ trở nên thông thái về sau.’ Và các bà mẹ mang thai sẽ tiếp tục làm toán cho đến khi đứa trẻ được sinh ra.
Một điều khác tôi nhận thấy là đồ ăn. Đó là lý do vì sao hàng ngày tôi vẫn chia sẻ đồ ăn lên Facebook cho các bạn. Họ ăn rất nhiều sa lát. Còn phụ nữ mang bầu thì rất thích ăn hạnh nhân, chà là cùng sữa tươi. Bữa trưa họ ăn bánh mỳ và cá (không ăn đầu), salad trộn với hạnh nhân và những loại hạt khác vì họ tin rằng thịt cá tốt cho sự phát triển trí não nhưng đầu cá thì không. Về việc ăn cá thì chúng ta thấy Do Thái và Nhật Bản là cùng quan điểm rồi. Thêm vào đó, theo văn hóa của người Do Thái, người mẹ khi mang thai sẽ cần phải uống dầu gan cá. Khi mang thai, họ không ăn thịt vì họ tin rằng thịt và cá khi ăn chung sẽ không tốt cho cơ thể. Salad và các loại hạt là điều bắt buộc, đặc biệt là hạnh nhân. Họ luôn ăn hoa quả tươi trước bữa chính. Lý do là vì họ tin rằng việc ăn bữa chính trước rồi hoa quả sẽ khiến chúng ta buồn ngủ và khó tiếp thu bài ở trường. Điều này khác hẳn với thói quen tráng miệng bằng hoa quả sau bữa ăn của người Việt Nam chúng ta. Đồ ăn cho trẻ cũng luôn trong sự hướng dẫn của cha mẹ. Đầu tiên, hoa quả ăn cùng với hạnh nhân, sau đó là dầu gan cá. Hầu hết người Do Thái đều nói 3 thứ tiếng, ví dụ tiếng Do Thái, Ả rập và tiếng Anh. Từ khi còn nhỏ, trẻ em đã được học đàn piano và violin, và đây là điều bắt buộc. Làm như vậy vì họ tin rằng điều này sẽ làm tăng chỉ số thông minh của trẻ và sẽ khiến con họ trở nên thông minh. Cũng theo các nhà khoa học Do Thái, sự rung động của âm nhạc sẽ kích thích bộ não và đó là lý do vì sao có rất nhiều thiên tài người Do Thái.
Tuần tới, sau lễ Sabbat của người Do Thái, tôi sẽ tìm hiểu thêm hệ thống giáo dục của họ từ tiểu học lên đại học. May mắn thay, tôi có người bạn là giáo viên nên đã được chia sẻ rằng: Từ lớp 1 đến lớp 6, những môn học ưu tiên trẻ em được dạy các môn về kinh doanh, toán học, khoa học. Tất cả trẻ Do Thái đều tham gia vào các môn thể thao như bắn cung, bắn súng, chạy bộ vì họ tin rằng bắn cung và bắn súng sẽ rèn luyện cho bộ não trở nên tập trung vào cách quyết định và sự chính xác.
Ở trường THCS và THPT, học sinh sẽ giảm dần việc học khoa học mà sẽ học cách tạo ra sản phẩm, đi sâu vào những kiểu bài tập thực tế như vậy. Rất nhiều các Công ty đã đặt hàng sản phẩm từ việc nghiên cứu của các trường học.
Trong năm cuối ở trường đại học, sinh viên sẽ được giao một dự án và thực hành. Họ sẽ hoàn thành nếu nhóm của họ có thể tạo ra lợi nhuận 1 triệu USD. Đừng ngạc nhiên, đây là thực tế và đó là lý do vì sao một nửa hoạt động kinh doanh trên thế giới là của người Do Thái. Tuần tới, tôi cũng có lịch hẹn đến thăm thực tiễn tại trường Đại học lớn nhất Jerusalem rồi.
Mấy ngày ở Israel, tôi không thấy các bạn Do Thái của tôi hút thuốc. Qua tìm hiểu thì tôi mới biết ở Israel, hút thuốc là điều cấm kỵ. Nếu bạn là khách thì không nên hút thuốc trong nhà họ, họ sẽ lịch sự mời bạn ra ngoài để hút thuốc. Theo các nhà khoa học ở Đại học Israel, chất nicotine sẽ phá hủy những tế bào cơ bản trong cơ thể đồng thời ảnh hưởng đến gen và DNA (tế bào di truyền) dẫn đến sự thoái hóa bộ não.
Thực sự, nếu tôi không phải là nhà Quốc tế ngữ Esperanto thì tôi sẽ chẳng dễ dàng gì được ngồi quan sát cả ngày cách các trường mầm non của họ đang dạy trẻ. Họ dặn tôi rất kỹ là phải giữ an toàn cho họ, không được post ảnh các bé, không được nêu tên các trường tôi đã đến thăm. Vì là dân tộc thông minh nhất thế giới nên họ luôn bị săn đuổi từ thời Paraoh cho đến Hitler. Tôi biết ơn nhiều lắm những người bạn Do Thái của tôi. Họ đã bỏ cả việc để đưa tôi trải nghiệm thực tiễn. Họ đã bất chấp cả việc vi phạm nội quy là đưa người nước ngoài vào trường học. Hôm nay, một cô giáo bạn tôi đã không đến Jerusalem để gặp tôi theo lịch hẹn. Tôi cầu mong cô ấy không sao vì nếu cô ấy có chuyện gì thì đó là lỗi tôi có mặt ở đó trong ngày giảng chính của cô ấy.
Người Do Thái là dân tộc thông minh nhất thế giới, họ dường như được sinh ra là để làm chủ thế giới này. Có bao giờ bạn tự hỏi tại sao họ lại thông minh như vậy? Tại sao họ lại được sinh ra với quá nhiều ưu việt như thế? Có phải tất cả đều là tự nhiên? Liệu Việt Nam chúng ta có thể tạo ra những thế hệ ưu việt như thế không? Tất cả câu hỏi trên đều có thể giải đáp được, ngoại trừ câu hỏi cuối cùng vì nó sẽ được trả lời bởi chính các bạn, những con người của dân tộc Việt Nam. Từ nay, chúng ta hãy nhớ thay đổi thói quen ăn uống hàng ngày và cần áp dụng phương pháp giáo dục sớm cho các con của mình. Nếu các bạn cập nhật tin tức liên tục từ Tổng thống Mỹ Obama thì cùng thời gian với chuyến đi Do Thái của tôi, Mỹ đang tổ chức Hội nghị thế giới về giáo dục sớm và đã duyệt chi ngân sách lớn nhất từ trước tới giờ cho vấn đề này. Và nếu để ý kỹ thì những chính sách của Hoa Kỳ trước đây và của Obama hiện tại cũng đều chịu sự ảnh hưởng mạnh mẽ của các nhà tài phiệt người Do Thái đấy các bạn ạ.
Tường thuật từ Jerusalem 2h sáng ngày Thứ bảy Sabbat bởi Lại Thị Hải Lý.
Nếu các bạn thấy bài viết hữu ích thì hãy chia sẻ với cộng đồng để ngày càng nhiều các em bé VN được hưởng thành quả của giáo dục sớm và chuyến công tác của tôi không uổng phí nhé! Cảm ơn các bạn!
(laithihaily.vn)
Hát tại đám cưới người yêu đi lấy vợ
01:36:00 |
Khi người yêu đi lấy vợ cô bé này đã đến hát mừng tại đám cưới người yêu nhận được lời đề nghị làm con nuôi của mẹ chồng hụt.
Đây là bài em ấy hát. Dự đám cưới của người yêu cũ hát tặng bài: Trách Ai Vô Tình
Và đây là bài hát gốc của ca sĩ: HD - Trách ai vô tình ( Thiện Tâm Chi Bảo)
Đọc Thêm…
Đây là bài em ấy hát. Dự đám cưới của người yêu cũ hát tặng bài: Trách Ai Vô Tình
Và đây là bài hát gốc của ca sĩ: HD - Trách ai vô tình ( Thiện Tâm Chi Bảo)
Những sự kiện trùng hợp lạ thường
01:05:00 |1. Một bộ kimono, được nhiều người xem là mang lại điềm xui xẻo cho ba chủ nhân của nó, là ba thiếu nữ Nhật Bản, họ đều lần lượt qua đời trước khi có cơ hội mặc nó. Một thầy tu thấy nó quá “chết chóc” nên quyết định mang nó đi đốt vào tháng 2 – 1657. Khi bộ kimono đang bốc cháy, một trận gió lớn xuất hiện, thổi ngọn lửa vượt khỏi tầm kiểm soát của mọi người. Hậu quả là ngọn lửa từ bộ kimono này đã thiêu cháy 3/4 thành phố Tokyo, sang bằng 300 đền đài, 500 cung điện, 9,000 cửa hàng, 61 cây cầu và thiêu chết 100,000 người.
2. Một chiếc đồng hồ thuộc sở hữu của Vua Louis XIV (Pháp) đã ngừng chạy chính xác vào đúng vị vua này băng hà: 7 giờ 45 phút ngày 1-9-1715 và kể từ đó, nó không bao giờ chạy lại nữa.
3. Trong cuộc tấn công ngày 25-1-1787 vào kho vũ khí liên bang ở Springfield trong cuộc nổi loạn của tướng Shay, chàng lính Jabez Spicer, ở Leyden, Massachusetts (Mỹ) đã bị giết chết bằng hai viên đạn của kẻ thù. Nhưng điểm đặc biệt là vào lúc đó, Jabez Spicer đang khoác trên người chiếc áo của ông anh ruột Daniel đã mặc, và Daniel cũng đã bị bắn chết bởi hai viên đạn vào ngày 5-3-1784. Hai viên đạn giết chết Jabez Spicer đi chính xác vào các lỗ trên chiếc áo khoác do lần trúng đạn trước (của người anh Daniel) tạo nên. Chính xác từng viên một mặc dù ông anh Daniel đã bị bắn chết trước đó 3 năm.
4. Camille Flammarion, nhà thiên văn học nổi tiếng của Pháp ở thế kỷ 19, là một người nghiên cứu về những chuyện huyền thoại, đặc biệt là những chuyện ma quái liên quan đến cuộc sống sau cái chết. Trong quyển The Unknown, xuất bản năm 1900, ông kể lại một câu chuyện cũng khá ly kỳ. Khi ông viết một chương về ‘gió’ trong tác phẩm L’Atmosphère (Bầu Khí Quyển), một ngọn gió đã thổi tung cửa sổ nhà ông và nhấc bổng những trang giấy ông vừa viết xong và mang chúng đi mất. Một vài ngày sau đó, ông ngạc nhiên khi nhận được bản in thử từ nhà xuất bản (những trang bản thảo bị gió cuốn đi). Thì ra ngọn gió đã cuốn những trang bản thảo này ra ngay con đường mà một nhân viên của nhà xuất bản đi ngang qua, người mà thường đến nhận bản thảo của Flammarion mang đến nhà xuất bản. Người này chỉ việc nhặt những trang giấy và mang chúng đến nhà xuất bản như thường lệ.

6. Ðầu cuộc chiến Thế Giới Thứ Hai, tình báo Pháp đã bắt được một gián điệp người Ðức tên là Peter Karpin, ngay khi y xâm nhập vào lãnh thổ. Tuy nhiên, họ giữ bí mật cuộc vây bắt này khiến Karpin trốn thoát vào năm 1917, tình báo Pháp gửi các báo cáo giả đến các sếp của Darpin và nhận tất cả tiền bạc, mà phía Ðức gửi sang Pháp cho Karpin. Số tiền này được sử dụng để mua một chiếc xe hơi, mà vào năm 1919, đã cán chết một người đàn ông ở Ruhr. Nạn nhân của tai nạn không ai khác hơn là tay gián điệp đào tẩu Peter Karpin.
Vì sao thày bói luôn nói đúng?
00:19:00 |
Nhân tiện đọc một bài chia sẻ của một người bạn trên facebook về hiện tượng tâm linh. Mình thì không tin lắm vào các hiện tượng tâm linh nên đã đọc từ trước đó rất nhiều lý giải khoa học về các hiện tượng này. Nay tìm lại một số bài viết liên quan để mọi người cùng đọc. Đây là một bài viết về 10 nguyên lý của nhà vật lý Geoffrey Dean đã đúc kết ra vào năm 1992 cùng 26 kỹ thuật dự báo của các nhà chiêm tinh. Nếu có thời gian mình sẽ viết tổng hợp lại vì bài này mình thấy mới chỉ nói một khía cạnh về bói toán.
Đọc Thêm…
Đứa bé ngoan
17:11:00 |Một cậu bé 3 tuổi tiến đến gần một phụ nữ mang bầu trong khi chờ mẹ cậu khám bác sĩ. Cậu bé tò mò hỏi:
- Tại sao bụng cô to thế?
- À, cô đang có em bé - Người phụ nữ trả lời.
Cậu bé mắt tròn xoe ngạc nhiên:
- Em bé đang ở trong bụng cô à?
- Chắc chắn là như vậy rồi.
- Nó có phải là một đứa bé ngoan không cô? - Cậu bé hỏi tiếp.
- Ồ, dĩ nhiên rồi, cháu ạ.
Cậu bé lại càng ngạc nhiên hơn:
- Thế thì tại sao cô lại nuốt nó vào bụng???
Tuyện tập truyện cười vova
15:00:00 |
Cô giáo ra bài tập cho học sinh : ” Em hãy hát một bài hát ru mà mẹ em thường hay ru em ngủ “. Vôva xung phong :
- Thưa cô em xin hát :
A ru hời ấy hời ru.
Con ơi con ngủ ứ ư cho ngoan
Để mẹ …từ từ đã…
Để mẹ đi …từ từ đã anh..
ơ ớ đi cấy … yên nào anh..
Cô giáo : ??????
Đọc Thêm…
- Thưa cô em xin hát :
A ru hời ấy hời ru.
Con ơi con ngủ ứ ư cho ngoan
Để mẹ …từ từ đã…
Để mẹ đi …từ từ đã anh..
ơ ớ đi cấy … yên nào anh..
Cô giáo : ??????
Cô giáo dắt học sinh đi tham quan một công trường. Chẳng may trong lúc tham quan có một công nhân ngã từ tầng 2 xuống đất. Cô giáo liền hỏi các học sinh:
- Các em có biết tại sao chú ý bị ngã không?
- Masa: Thưa cô vì chú ý không tuân thủ nguyên tắc an toàn lao động ạ!
- Kolia: Thưa cô có thể chú đang bị ốm ạ!
- Cô giáo: Rất có thể là như vậy, các em có ai còn có ý kiến khác nữa không?
- Vova: Thưa cô vì chú ý chửi mẹ em ạ!
Cô giáo ( mắt chữ A mồm chữ O): “Là sao, cô không hiểu???”
- Vova: Dạ, trước khi ngã chú ý bảo: Mẹ thằng ôn con kia đừng rung giàn giáo nữa!
- Các em có biết tại sao chú ý bị ngã không?
- Masa: Thưa cô vì chú ý không tuân thủ nguyên tắc an toàn lao động ạ!
- Kolia: Thưa cô có thể chú đang bị ốm ạ!
- Cô giáo: Rất có thể là như vậy, các em có ai còn có ý kiến khác nữa không?
- Vova: Thưa cô vì chú ý chửi mẹ em ạ!
Cô giáo ( mắt chữ A mồm chữ O): “Là sao, cô không hiểu???”
- Vova: Dạ, trước khi ngã chú ý bảo: Mẹ thằng ôn con kia đừng rung giàn giáo nữa!
Một lần Vôva hỏi đứa bạn gái cùng lớp 1
- Mình tè bằng chim còn bạn tè bằng gì?
Đứa bạn trả lời: “mình tè bằng B…”
Vôva lại hỏi: “không biết Cô giáo tè bằng cái gì nhỉ?”
Đứa bạn gái của Vôva liền chạy đi xem, lúc sau nó chạy lại và thì thầm: “Tớ thấy cô giáo tè bằng gì rồi “Cô ấy tè bằng bàn chải”.
- Mình tè bằng chim còn bạn tè bằng gì?
Đứa bạn trả lời: “mình tè bằng B…”
Vôva lại hỏi: “không biết Cô giáo tè bằng cái gì nhỉ?”
Đứa bạn gái của Vôva liền chạy đi xem, lúc sau nó chạy lại và thì thầm: “Tớ thấy cô giáo tè bằng gì rồi “Cô ấy tè bằng bàn chải”.
Chữ L
Một sáng Vova đến lớp muộn.Cô giáo hỏi:
- Vova tại sao sáng nay em lại đến lớp muộn.
Vova gãi đầu:
- Tại sáng nay em phải ở nhà để cọ L…
Cô giáo nghe xong vừa ngượng vừa tức liền mời bố của Vova đến để gặp riêng.Gặp bố của Vova cô giáo nói:
- Hôm qua cháu Vova đi học muộn,tôi hỏi thì nó bảo phải ở nhà để cọ L…,quá quắt thật.
Bố Vova liền phân trần:
- Dạ,cô giáo thông cảm,nhưng đúng là sáng hôm qua 2 bố con tôi phải ở nhà để cọ L… thật.
Cô giáo Vova thất vọng quá liền đến nhà Vova để gặp mẹ Vova.Sau khi cô giáo kể cho mẹ Vova nghe chuyện xong,bà mẹ Vova thở dài và bảo:
- Dạ cô giáo thông cảm nhưng mà dạo này ở gần nhà tôi có mấy thằng vô công cứ tối đến lại viết chữ L… rất to ở trước cửa.Thế nên sáng ra 2 bố con nó phải cọ sạch mới được đi khỏi nhà!
Một sáng Vova đến lớp muộn.Cô giáo hỏi:
- Vova tại sao sáng nay em lại đến lớp muộn.
Vova gãi đầu:
- Tại sáng nay em phải ở nhà để cọ L…
Cô giáo nghe xong vừa ngượng vừa tức liền mời bố của Vova đến để gặp riêng.Gặp bố của Vova cô giáo nói:
- Hôm qua cháu Vova đi học muộn,tôi hỏi thì nó bảo phải ở nhà để cọ L…,quá quắt thật.
Bố Vova liền phân trần:
- Dạ,cô giáo thông cảm,nhưng đúng là sáng hôm qua 2 bố con tôi phải ở nhà để cọ L… thật.
Cô giáo Vova thất vọng quá liền đến nhà Vova để gặp mẹ Vova.Sau khi cô giáo kể cho mẹ Vova nghe chuyện xong,bà mẹ Vova thở dài và bảo:
- Dạ cô giáo thông cảm nhưng mà dạo này ở gần nhà tôi có mấy thằng vô công cứ tối đến lại viết chữ L… rất to ở trước cửa.Thế nên sáng ra 2 bố con nó phải cọ sạch mới được đi khỏi nhà!
Chóng lớn
Vova vào phòng bố mẹ và không gõ cửa, và bắt gặp bố mẹ đang yêu nhau.
- Bố mẹ làm gì thế? – Nó hỏi.
- À – bà mẹ trả lời sau giây phút bối rối – Mẹ đang ngồi lên bụng bố để cho bụng bố nhỏ bớt đi.
- Vô ích – thằng bé lắc đầu – ngày mai cô hàng xóm lại sang thổi cho nó to lên thôi,
- ?!!…
Vova vào phòng bố mẹ và không gõ cửa, và bắt gặp bố mẹ đang yêu nhau.
- Bố mẹ làm gì thế? – Nó hỏi.
- À – bà mẹ trả lời sau giây phút bối rối – Mẹ đang ngồi lên bụng bố để cho bụng bố nhỏ bớt đi.
- Vô ích – thằng bé lắc đầu – ngày mai cô hàng xóm lại sang thổi cho nó to lên thôi,
- ?!!…
Bệnh nhân của bố
Bố của Vova là một bác sĩ. Một hôm đang chơi đùa cùng Natasa ở nhà. Bất thình lình, Natasa mở một cánh cửa tủ và hét lên sợ hãi khi nhìn thấy một bộ xương người.
- Không việc gì cả – Vova nói – Bố tớ cất ở đây lâu rồi.
- Thật không? Tại sao?
- Tớ không rõ… Có thể đấy là bệnh nhân đầu tiên của bố tớ….
Bố của Vova là một bác sĩ. Một hôm đang chơi đùa cùng Natasa ở nhà. Bất thình lình, Natasa mở một cánh cửa tủ và hét lên sợ hãi khi nhìn thấy một bộ xương người.
- Không việc gì cả – Vova nói – Bố tớ cất ở đây lâu rồi.
- Thật không? Tại sao?
- Tớ không rõ… Có thể đấy là bệnh nhân đầu tiên của bố tớ….
Liên tưởng bậy bạ
Trong giờ sinh vật, cô giáo hỏi học sinh:
- Tại sao con cá thờn bơn lại mỏng dẹt vậy?
Vova giơ tay:
- Thưa cô vì nó bị con cá voi “đè lên”!
Cô giáo không kiềm chế nổi:
- Biến khỏi lớp học, và nếu không có phụ huynh thì đừng có quay lại lớp.
Chúng ta tiếp tục buổi học. Thế còn ai biết, tại sao mắt của con tôm lại to và lồi ra thế không?
Vova đã ra tới cửa còn quay lại nói cố:
- Thưa cô, vì con tôm cũng có mặt ở cạnh đó và trông thấy tất cả…
Trong giờ sinh vật, cô giáo hỏi học sinh:
- Tại sao con cá thờn bơn lại mỏng dẹt vậy?
Vova giơ tay:
- Thưa cô vì nó bị con cá voi “đè lên”!
Cô giáo không kiềm chế nổi:
- Biến khỏi lớp học, và nếu không có phụ huynh thì đừng có quay lại lớp.
Chúng ta tiếp tục buổi học. Thế còn ai biết, tại sao mắt của con tôm lại to và lồi ra thế không?
Vova đã ra tới cửa còn quay lại nói cố:
- Thưa cô, vì con tôm cũng có mặt ở cạnh đó và trông thấy tất cả…
Khoe chú
Natasha, Antô và Vova ngồi nói chuyện.
- Chú tớ là thầy giáo nên ai gặp cũng phải gọi “thầy ơi”.
- Chú tớ còn giỏi hơn, chú tớ làm cha sứ, ai gặp cũng phải gọi “cha ơi”.
- Kém xa chú tớ, ai gặp chú tớ từ xa cũng phải thốt lên “chúa ơi”! – Chú cậu làm nghề gì?
- Chú tớ là… “đầu gấu thôn”!!!…
Natasha, Antô và Vova ngồi nói chuyện.
- Chú tớ là thầy giáo nên ai gặp cũng phải gọi “thầy ơi”.
- Chú tớ còn giỏi hơn, chú tớ làm cha sứ, ai gặp cũng phải gọi “cha ơi”.
- Kém xa chú tớ, ai gặp chú tớ từ xa cũng phải thốt lên “chúa ơi”! – Chú cậu làm nghề gì?
- Chú tớ là… “đầu gấu thôn”!!!…
Vova trồng… củ cải bên trong Pijama
Vova về già trồng được một giống củ cải cho năng suất rất cao. Ông vẫn thường tự hào rằng củ cải của mình là to nhất
Một hôm thằng con ông đang học trên trường Nông nghiệp của tỉnh về chơi có biếu ông bộ quần áo.
Vova về già trồng được một giống củ cải cho năng suất rất cao. Ông vẫn thường tự hào rằng củ cải của mình là to nhất
Một hôm thằng con ông đang học trên trường Nông nghiệp của tỉnh về chơi có biếu ông bộ quần áo.
Nó nói rằng:
- Hôm nào nóng nực bố mặc bộ này vào sẽ thấy rất mát. Người ta gọi là bộ Pijama.
Một tối thấy trời nóng quá ông mới đem ra mặc rồi dạo chơi trong vườn củ cải của mình thì thấy thật là mát mẻ trong lòng khoan khoái vô cùng bèn đặt tên cho vườn củ cải của mình là Pijama.
Thời gian sau một hôm nhớ con ông lão khăn gói lên trường tìm.
Khi đi ngang qua một lớp nghe thấy tiếng cô giáo đang giảng về một giống củ cải rất to ông vội chạy vào và kêu lên:
- Củ cải này chưa to, củ cải trong Pijama của tôi còn to hơn nhiều!
- ?!…
- ?!…
Một ngày đi học của Vova
Hôm nay có đoàn thanh tra đến kiểm tra lớp học, các bạn trong lớp ai cũng chuẩn bị bài rất kĩ, duy chỉ có Vova là…
Giờ sinh vật
Cô giáo đưa ra một câu hỏi:
- Tại sao khi ta bón phân thì cây sẽ lớn nhanh hơn?
- Thưa cô vì… vì cây không chịu nổi mùi hôi thối của phân nên đã lớn vọt thật nhanh ạ! – Vova nhanh nhảu.
- ?!
Hôm nay có đoàn thanh tra đến kiểm tra lớp học, các bạn trong lớp ai cũng chuẩn bị bài rất kĩ, duy chỉ có Vova là…
Giờ sinh vật
Cô giáo đưa ra một câu hỏi:
- Tại sao khi ta bón phân thì cây sẽ lớn nhanh hơn?
- Thưa cô vì… vì cây không chịu nổi mùi hôi thối của phân nên đã lớn vọt thật nhanh ạ! – Vova nhanh nhảu.
- ?!
Giờ tập làm văn
Cô giáo thu bài tập làm văn với đề tài: “Tả con lợn nhà em”. Vova đứng lên xin cô cho khất đến cuối tuần, cô hỏi:
- Sao em chưa làm bài văn xong?
- Dạ… vì bố em đi công tác chưa về ạ!
- À! Chắc là nhờ bố làm hộ chứ gì?
- Không đâu ạ! Chẳng qua em muốn tả cho thật chính xác nên em mới nhảy vào chuồng lợn đo được chiều dài của nó. Còn… cân nặng bao nhiêu thì phải chờ bố em về rồi bắt trói khiêng lên mới biết được ạ.
- !!!
Giờ địa lý
Vova và Tom thảo luận về chủ đề bốn mùa. Tom hỏi Vova:
- Tại sao mùa lạnh, người ta gọi là mùa đông nhỉ?
- Vì vào mùa lạnh mà nằm đông người thì sẽ ấm.
- Thế sao mùa nóng người ta gọi là mùa hè?
- Vì… mùa nóng nằm ngoài hè thì mát. Có thế mà cũng hỏi.
Cô giáo thu bài tập làm văn với đề tài: “Tả con lợn nhà em”. Vova đứng lên xin cô cho khất đến cuối tuần, cô hỏi:
- Sao em chưa làm bài văn xong?
- Dạ… vì bố em đi công tác chưa về ạ!
- À! Chắc là nhờ bố làm hộ chứ gì?
- Không đâu ạ! Chẳng qua em muốn tả cho thật chính xác nên em mới nhảy vào chuồng lợn đo được chiều dài của nó. Còn… cân nặng bao nhiêu thì phải chờ bố em về rồi bắt trói khiêng lên mới biết được ạ.
- !!!
Giờ địa lý
Vova và Tom thảo luận về chủ đề bốn mùa. Tom hỏi Vova:
- Tại sao mùa lạnh, người ta gọi là mùa đông nhỉ?
- Vì vào mùa lạnh mà nằm đông người thì sẽ ấm.
- Thế sao mùa nóng người ta gọi là mùa hè?
- Vì… mùa nóng nằm ngoài hè thì mát. Có thế mà cũng hỏi.
Giờ vật lý
Cô giáo: Khi ta đi biển, nếu chẳng may thuyền bị thủng, nước ùa vào trong khoang thì ta phải làm thế nào?
Vova: Thưa cô phải xử lý thật nhanh kẻo bị chìm, ta đục thêm một lỗ khác lớn hơn để nước chảy ra ngoài.
Cô giáo: Khi ta đi biển, nếu chẳng may thuyền bị thủng, nước ùa vào trong khoang thì ta phải làm thế nào?
Vova: Thưa cô phải xử lý thật nhanh kẻo bị chìm, ta đục thêm một lỗ khác lớn hơn để nước chảy ra ngoài.
Kết thúc buổi học, kết quả là Vova đã được cầm tấm “vé” mời gặp riêng phụ huynh với “thành tích” quá “xuất sắc” vừa qua. ..
Vova và một giấc mơ
Giờ họa, cô giáo dạy các em học sinh lớp hai vẽ trái tim. Cô vẽ mẫu trên bảng xong rồi quay xuống:
- Các em vẽ đi!
Cả lớp bắt đầu vẽ. Riêng Vova không vẽ. Cô giáo hỏi:
- Sao em không vẽ?
- Thưa cô – Vova trả lời – Cô vẽ còn thiếu.
- Thiếu cái gì?
- Áo quần.
- Sao vậy?
- Ở nhà lúc ngủ dậy, em nghe ba em nói với mẹ: “Trái tim của anh ơi, anh mặc áo quần cho em nhé!”
Giờ họa, cô giáo dạy các em học sinh lớp hai vẽ trái tim. Cô vẽ mẫu trên bảng xong rồi quay xuống:
- Các em vẽ đi!
Cả lớp bắt đầu vẽ. Riêng Vova không vẽ. Cô giáo hỏi:
- Sao em không vẽ?
- Thưa cô – Vova trả lời – Cô vẽ còn thiếu.
- Thiếu cái gì?
- Áo quần.
- Sao vậy?
- Ở nhà lúc ngủ dậy, em nghe ba em nói với mẹ: “Trái tim của anh ơi, anh mặc áo quần cho em nhé!”
Lần nọ, Vova nằm mơ thấy mình trở thành một ông hiệu trưởng. Trong một buổi nói chuyện với học sinh, ông nói:
- Các em phải biết một điều, đức là cái gốc của con người. Con người có thể thiếu tài nhưng không thể thiếu đức. Xã hội tồn tại được là nhờ vào cái gốc, tức là cái đức. Tài có thể ví như cái áo, đức ví như cái quần. Không bận áo ở trần còn coi được, nhưng mặc áo mà chẳng bận quần thì khó coi ghê lắm….
- Các em phải biết một điều, đức là cái gốc của con người. Con người có thể thiếu tài nhưng không thể thiếu đức. Xã hội tồn tại được là nhờ vào cái gốc, tức là cái đức. Tài có thể ví như cái áo, đức ví như cái quần. Không bận áo ở trần còn coi được, nhưng mặc áo mà chẳng bận quần thì khó coi ghê lắm….
Tiếng “chít chít” tế nhị
Trên chuyến xe lam, một anh chàng ngồi cạnh cô gái. Bỗng anh chàng đau bụng muốn “đánh rắm”. Sợ quê, anh cắn răng nín.
Nhưng, nó “đòi” dữ quá. Không biết làm sao, anh bật hát: “Đôi bồ câu trắng bay về đâu?”
Rồi nghiêng mông, phát ra hai tiếng: “Chít, chít”.
Chưa hết, nó còn “đòi” nữa. Bí quá anh lại hát tiếp: “Đôi bồ câu trắng bay phương nào?”
Rồi nhẹ nhàng nghiêng mông: “Chít, chít”.
Bỗng cô gái ngồi cạnh lên tiếng:
- Thả đại cả bầy luôn đi, thả từng đôi một đến bao giờ mới hết?
Trên chuyến xe lam, một anh chàng ngồi cạnh cô gái. Bỗng anh chàng đau bụng muốn “đánh rắm”. Sợ quê, anh cắn răng nín.
Nhưng, nó “đòi” dữ quá. Không biết làm sao, anh bật hát: “Đôi bồ câu trắng bay về đâu?”
Rồi nghiêng mông, phát ra hai tiếng: “Chít, chít”.
Chưa hết, nó còn “đòi” nữa. Bí quá anh lại hát tiếp: “Đôi bồ câu trắng bay phương nào?”
Rồi nhẹ nhàng nghiêng mông: “Chít, chít”.
Bỗng cô gái ngồi cạnh lên tiếng:
- Thả đại cả bầy luôn đi, thả từng đôi một đến bao giờ mới hết?
Cả lớp đang chăm chú nghe giảng, thầy giáo đang say sưa… bỗng một tràng “pháo” ròn tan vang lên. Thầy giáo quắc mắt:
- Ai?
Lớp trưởng Vova nói ngay:
- Thưa thầy anh Joe “đánh rắm” đấy ạ!
- Hỗn! Vova đâu, lấy sổ ra cho nó 2 điểm.
- Thưa thầy, cho vào môn nào ạ?
Thầy giáo suy nghĩ hồi lâu rồi phán:
- Cho vào môn ngoại ngữ.
- Thưa thầy cho vào mục nào ạ?
Thầy giáo còn đang ngắc ngứ thì Vova nói ngay:
- A, em nghĩ ra rồi. Mục kiểm tra miệng….
- Ai?
Lớp trưởng Vova nói ngay:
- Thưa thầy anh Joe “đánh rắm” đấy ạ!
- Hỗn! Vova đâu, lấy sổ ra cho nó 2 điểm.
- Thưa thầy, cho vào môn nào ạ?
Thầy giáo suy nghĩ hồi lâu rồi phán:
- Cho vào môn ngoại ngữ.
- Thưa thầy cho vào mục nào ạ?
Thầy giáo còn đang ngắc ngứ thì Vova nói ngay:
- A, em nghĩ ra rồi. Mục kiểm tra miệng….
Vova và miếng sôcôla
Một phái đoàn kiểm tra đến một nhà trẻ. Phái đoàn tặng cho các cháu bé những miếng sôcôla hình những đứa trẻ con.
Một phái đoàn kiểm tra đến một nhà trẻ. Phái đoàn tặng cho các cháu bé những miếng sôcôla hình những đứa trẻ con.
Một thành viên trong phái đoàn hỏi Vôva:
- Cháu thích miếng sôcôla hình cô bé hay hình cậu bé?
Vôva nhanh nhẹn trả lời:
- Cháu thích hình cậu bé ạ vì như thế thì cháu được hơn một mẩu sôcôla con mà ở các cô bé không có.
- Cháu thích miếng sôcôla hình cô bé hay hình cậu bé?
Vôva nhanh nhẹn trả lời:
- Cháu thích hình cậu bé ạ vì như thế thì cháu được hơn một mẩu sôcôla con mà ở các cô bé không có.
Vôva dắt em đi vào một siêu thị, chọn một bịch băng vệ sinh phụ nữ rồi mang ra quầy tính tiền. Lấy làm lạ, cô thu ngân nhìn chằm chằm vào hai đứa bé, rồi không nén nổi tò mò, cô hỏi.
- Cháu bao nhiêu tuổi rồi?
- Cháu lên tám. – Vôva đáp.
Cô thu ngân hỏi tiếp:
- Thế cháu có biết thứ này để làm gì không?
- Cháu không rõ lắm. Nhưng thứ này không phải để cho cháu, mà cho thằng em cháu. – Vôva chỉ tay vào đứa em đi bên cạnh.
- Cho em cháu? – Cô gái tròn mắt ngạc nhiên.
- Đúng thế. Nó lên bốn tuổi. Chúng cháu xem trên tivi và thấy người ta nói rằng, nếu sử dụng thứ này, có thể bơi và đi xe đạp. Mà nó thì lại chưa biết cả hai thứ ấy…
- Cháu bao nhiêu tuổi rồi?
- Cháu lên tám. – Vôva đáp.
Cô thu ngân hỏi tiếp:
- Thế cháu có biết thứ này để làm gì không?
- Cháu không rõ lắm. Nhưng thứ này không phải để cho cháu, mà cho thằng em cháu. – Vôva chỉ tay vào đứa em đi bên cạnh.
- Cho em cháu? – Cô gái tròn mắt ngạc nhiên.
- Đúng thế. Nó lên bốn tuổi. Chúng cháu xem trên tivi và thấy người ta nói rằng, nếu sử dụng thứ này, có thể bơi và đi xe đạp. Mà nó thì lại chưa biết cả hai thứ ấy…
Sự cố khi dùng phương pháp mới
Một thầy giáo vốn thích sự đổi mới trong công tác giảng dạy nên thầy luôn tìm mọi cách để bài học được sinh động.
Một thầy giáo vốn thích sự đổi mới trong công tác giảng dạy nên thầy luôn tìm mọi cách để bài học được sinh động.
Và bào giờ bài giảng của thầy cũng có phần dẫn nhập rồi mới giới thiệu tựa bài, đại loại như:
“Trăm năm trăm cõi người ta
Đã sống thì phải thở ra hít vào
Trăm năm trong cõi người Tàu
Đã sống thì phải hít vào thở ra.
Hôm nay chúng ta học bài Hệ hô hấp”.
“Trăm năm trăm cõi người ta
Đã sống thì phải thở ra hít vào
Trăm năm trong cõi người Tàu
Đã sống thì phải hít vào thở ra.
Hôm nay chúng ta học bài Hệ hô hấp”.
Lần nọ, thầy chuẩn bị dạy tới bài “cái mền” (cái chăn). Ngẫm nghĩ chán chê, thầy hỏi học trò:
- Hàng ngày, ngoài ăn uống ra, chúng ta còn phải làm gì?
Cả lớp đáp:
- Dạ, ngủ ạ.
Thấy đúng ý, thầy hỏi tiếp:
- Thế chúng ta ngủ ở đâu?
- Dạ, trên giường.
- Thế giường có gì?
- Dạ, có.. nệm ạ.
Thầy giáo hơi bực mình, nhưng nghĩ chắc là sắp tới gối mền rồi, bèn hỏi lớp trưởng Vova:
- Vậy trên nệm có gì?
- Dạ, mẹ em.
- Vậy trên mẹ em có gì?!!
- Dạ… ba em.
Mất kiên nhẫn, thầy đập bàn hỏi:
- Vậy cái mền đâu?
- Dạ, mẹ em đạp nó rớt xuống gầm giường rồi!
- !!!…
- Hàng ngày, ngoài ăn uống ra, chúng ta còn phải làm gì?
Cả lớp đáp:
- Dạ, ngủ ạ.
Thấy đúng ý, thầy hỏi tiếp:
- Thế chúng ta ngủ ở đâu?
- Dạ, trên giường.
- Thế giường có gì?
- Dạ, có.. nệm ạ.
Thầy giáo hơi bực mình, nhưng nghĩ chắc là sắp tới gối mền rồi, bèn hỏi lớp trưởng Vova:
- Vậy trên nệm có gì?
- Dạ, mẹ em.
- Vậy trên mẹ em có gì?!!
- Dạ… ba em.
Mất kiên nhẫn, thầy đập bàn hỏi:
- Vậy cái mền đâu?
- Dạ, mẹ em đạp nó rớt xuống gầm giường rồi!
- !!!…
Em cũng là lính
08:24:00 |
Chị Bảy Sành Đời sà vào lòng anh Hai Hương Xám. Chị sờ soạng tháo từng nút áo của anh ra. Bỗng chị thốt lên ngây thơ.
- Ôi! sao ngực anh nở thế này.
Anh Hai Hương Xám tự tin nói:
- Thì anh là lính mờ.
Chiếc áo rớt xuống để lộ cặp vai trần. Chị Bảy Sành Đời hốt hoảng.
- Ối dzời ơi! Bắp tay sao mà to thế.
Anh Hai khoái chí nổ:
- Thì tay phải khoẻ mới kép pháo được chớ.
Một tay chị Bảy mân mê ngực anh Hai Hương Xám, tay kia âm thầm tiến vào vùng cấm địa. Anh Hai Hương Xám cũng hào hứng hợp tác chẳng mấy chốc cái quần của anh được tuột xuống. Bỗng chị Bảy thét lên thất thanh.
- Ối mẹ ơi! Pháo của anh vĩ đại quá.
Anh Hai Hương Xám tự hào nói:
- Anh là pháo binh thì pháo của anh cũng phải oai hùng chớ.
Nói xong anh vội vã đè chị Bảy Sành Đời xuống hấp tấp dí pháo vào hang. Đột nhiên anh Hai Hương xám rú lên.
- Ôi! dzời ạ! Sao mà rộng rãi, thênh thang thế này hở dzời.
Giữa niềm mất sướng vô biên của anh Hai Hương Xám. Chị Bảy Sành Đời thẹn thùng thỏ thẻ.
- Thì em là nữ công binh hay đào hầm cho mấy anh trú ẩn. Thành ra phải rộng rãi chút đỉnh cho mấy anh thoải mái chứ. hihi...
Anh Hai Hương Xám: ?!!
Ông hàn đớp buồi
18:32:00 |
Có một chị, chồng đi lính vắng, ở nhà nuôi một con mèo, đặt tên là ông Hàn. Yêu đương quá, ăn cũng gọi: “Ông Hàn ơi, lại ăn cơm!” ngủ cũng gọi: “Ông Hàn ơi, tôi yêu ông Hàn lắm, lại đây chơi với tôi!”
Đọc Thêm…
Nhà không có bố
09:45:00 |
cái đinh cũng thiếu, con dao thì cùn
Bơm xe chẳng hiểu cái jun
Rát tay bật lửa, đá mòn xăng khô
Không có bố, không thì giờ
Bữa ăn sớm muộn, chẳng chờ, chẳng mâm
Ngày đông gió bấc mưa dầm
Đậy che mái dột âm thầm mẹ con
Chẳng vui tiếng điếu rít ròn
Bia không mua uống em còn bán chai
Nước đun sôi để nguội hoài
Nhà không có bố biết ai pha trà
Cho dù bãi mật phù sa
Mà không bên lở chẳng là dòng sông
Nguyễn Thị Mai
Thương em
15:09:00 |
Thương em Tuổi mới đầu hai
Đã cô đơn đi qua đời son trẻ
Đứng trước vẻ đẹp tàn phai
Bỗng thấy mình như có lỗi
![]() |
Hoa tàn mà vẫn có ích |
Thêm một mục trên trang chủ
20:56:00 |Việc thêm hay bớt mục trên màn hình trang chủ trong template này cũng hết sức đơn giản
Đọc Thêm…
Vào chỉnh sửa HTML tìm đoạn mã được đánh dấu bằng comment
"<!--begin of directory" Như hình sau:
<div style='clear:both;'/>
</div> rồi paste ra ngoài khung của comment, chỉnh sửa tên mục, các mục con, đường link là được một mục con bên ngoài màn hình chính của blog.
Để bài đăng hiện lên mục này ngoài màn hình chính, cần phải sửa tại vị trí feeds/post/default/-/Tên thư mục?max-result
Chỉnh sửa mennu ngang
20:32:00 |Trong template blog doanthanhtrung.blogspot.com menu ngang được thiết kế riêng dễ dàng chỉnh sửa và cho thêm trên thanh công cụ và các menu con.
Đầu tiên bạn nhấp vào vị trí như hình bên để chỉnh sửa.
Đọc Thêm…
Đầu tiên bạn nhấp vào vị trí như hình bên để chỉnh sửa.
sau đó màn hình sẽ hiện như bên dưới để bạn có thể thêm bớt menu ngang và các menu con của nó dễ dàng.
The Love of Mother - Nhớ mẹ ta xưa - Đình Cương
08:48:00 |![]() |
Nhấp vào hình để nghe bài hát !Ngồi Buồn Nhớ Mẹ Ta Xưa ...Bần thần hương huệ thơm đêm khói nhang vẽ nẻo đường lên niết bàn chân nhang lấm láp tro tàn xăm xăm bóng mẹ trần gian thuở nào Mẹ ta không có yếm đào nón mê thay nón quai thao đội đầu rối ren tay bí tay bầu váy nhuộm bùn áo nhuộm nâu bốn mùa Cái cò ... sung chát đào chua ... câu ca mẹ hát gió đưa về trời ta đi trọn kiếp con người cũng không đi hết mấy lời mẹ ru Bao giờ cho tới mùa thu trái hồng trái bưởi đánh đu giữa rằm bao giờ cho tới tháng năm mẹ ra trải chiếu ta nằm đếm sao Ngân hà chảy ngược lên cao quạt mo vỗ khúc nghêu ngao thằng Bờm... bờ ao đom đóm chập chờn trong leo lẻo những vui buồn xa xôi Mẹ ru cái lẽ ở đời sữa nuôi phần xác hát nuôi phần hồn bà ru mẹ ... mẹ ru con liệu mai sau các con còn nhớ chăng Nhìn về quê mẹ xa xăm lòng ta -- chỗ ướt mẹ nằm đêm xưa ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa miệng nhai cơm búng lưỡi lừa cá xương Nguyễn Duy, Saigon, Mùa thu 1986 |
Xẩm Sướng Khổ Vì Chồng
07:40:00 |![]() |
Nhấp vào hình để nghe bài hát ! |
Làn Điệu: Xẩm Xoan
Biểu Diễn: Tô Minh Cường - Thu Phương
Lấy thumbnail của Youtube Video
07:09:00 |
Thông thường đối với 1 video nào đó được đăng tải lên Youtube thì Youtube sẽ tự động tạo ra 4 ảnh đại diện (thumbnail) có kích thước và chất lượng ảnh từ thấp đến cao, tùy thuộc vào mục đích sử dụng khác nhau của người dùng.
Để hiển thị ảnh đại diện (thumbnail) của một Youtube Video nào đó thì các bạn chỉ cần lấy được Youtube Video ID và chèn theo mẫu dưới đây:
http://img.youtube.com/vi/<insert-youtube-video-id-here>/0.jpg
http://img.youtube.com/vi/<insert-youtube-video-id-here>/1.jpg
http://img.youtube.com/vi/<insert-youtube-video-id-here>/2.jpg
http://img.youtube.com/vi/<insert-youtube-video-id-here>/3.jpg
http://img.youtube.com/vi/<insert-youtube-video-id-here>/1.jpg
http://img.youtube.com/vi/<insert-youtube-video-id-here>/2.jpg
http://img.youtube.com/vi/<insert-youtube-video-id-here>/3.jpg
Trong đó,
- File ảnh 0.jpg có kích thước là 480 x 360, là ảnh thumbnail mặc định với kích thước lớn.
- 3 File ảnh còn lại (1.jpg, 2.jpg và 3.jpg) đều có kích thước chung là 120 x 90, là 3 phân cảnh trong video được Youtube cắt ngẫu nhiên để làm thumbnail. Nếu các bạn để ý thì sẽ thấy file 2.jpg sẽ giống file 0.jpgnhưng có kích thước nhỏ hơn.
Giả sử tôi có một đường link Youtube là http://www.youtube.com/watch?v=VhPxL7kF9dU
thì khi đó Youtube Video ID sẽ là VhPxL7kF9dU. Nếu tôi chèn Video ID đó vào các đường dẫn ở trên thì tôi sẽ có được những ảnh thumbnail sau đây:
1) http://img.youtube.com/vi/VhPxL7kF9dU/0.jpg (480 x 360)

2) http://img.youtube.com/vi/VhPxL7kF9dU/1.jpg (120 x 90)

3) http://img.youtube.com/vi/VhPxL7kF9dU/2.jpg (120 x 90)

4) http://img.youtube.com/vi/VhPxL7kF9dU/3.jpg (120 x 90)

Mở rộng,
Ngoài ra, nếu các bạn lấy thumbnail mặc định có kích thước khác nhau thì có thể dùng các đường link sau đây
http://img.youtube.com/vi/<insert-youtube-video-id-here>/default.jpg
http://img.youtube.com/vi/<insert-youtube-video-id-here>/mqdefault.jpg
http://img.youtube.com/vi/<insert-youtube-video-id-here>/hqdefault.jpg
http://img.youtube.com/vi/<insert-youtube-video-id-here>/maxresdefault.jpg
http://img.youtube.com/vi/<insert-youtube-video-id-here>/mqdefault.jpg
http://img.youtube.com/vi/<insert-youtube-video-id-here>/hqdefault.jpg
http://img.youtube.com/vi/<insert-youtube-video-id-here>/maxresdefault.jpg
Trong đó,
- File ảnh default.jpg là thumbnail mặc định với kích thước nhỏ (kích thước là 120 x 90).
- File ảnh mqdefault.jpg là thumbnail mặc định có kích thước là 320 x 180 với chất lượng ảnh trung bình.
- File ảnh hqdefault.jpg là thumbnail mặc định có kích thước là 480 x 360 với chất lượng ảnh cao.
- File ảnh maxresdefault.jpg là thumbnail mặc định có kích thước là 1280 x 720 với độ phân giải lớn nhất.
Hoặc các bạn có thể tham khảo bài viết này để lấy ảnh đại điện khi phân tích thông tin của Youtube Video.
Hi vọng bài viết giúp ích cho các bạn. Thân ái!
Bật mô tả tìm kiếm trong từng bài viết.
04:44:00 |
Để bài viết dễ dàng xuất hiện trong kết quả tìm kiếm chúng ta cần phải bật mô tả tìm kiếm, và tối ưu hóa thẻ meta trong bài viết, làm theo 2 bước sau ta sẽ tối ưu hóa được thẻ meta và bật được mô tả tìm kiếm trong từng bài viết trên blog.
Đọc Thêm…
Mẫu blog sưu tầm và chỉnh sửa
10:43:00 |
Đây là 2 mẫu mình download của người khác, không có nhiều kiến thức, nên cũng chỉ góp nhặt của người khác bổ sung chỉnh sửa thêm thôi. ko phần nào của mình làm ra hết :D chỉ là con ong đi hút mật ! các bạn có thể xem mẫu qua 2 trang:
http://doanthanhtrung.blogspot.com và
http://daophuthanphong.blogspot.com
Mẫu Helloximo với menudropdown
Mẫu đao phủ thần phong
Đọc Thêm…
http://doanthanhtrung.blogspot.com và
http://daophuthanphong.blogspot.com
Mẫu Helloximo với menudropdown
Mẫu đao phủ thần phong
Tất cả đàn ông đều đểu
00:58:00 |
Lời giới thiệu: Arkadi Avertrenko (1881-1925) là nhà văn
Nga, từng chiến đấu trong hàng ngũ Hồng quân vào thời kỳ
nội chiến sau Cách mạng tháng 10 Nga, sau di cư ra nước
ngoài. Nổi tiếng về truyện trào phúng.
Bản Lĩnh Đàn Ông
22:31:00 |Có 2 người đàn ông ngồi nói chuyện với nhau
-Hôm qua đi nhậu về thế nào ?
-Từ hôm qua tới giờ không thèm nói chuyện với tôi nữa rồi ông ạ.
-haizz, ông kém quá, hôm qua vợ tôi phải quỳ xuống mới được nói chuyện với tôi đấy !
-Bí quyết gì vậy ? chỉ cho tôi đi.
-Thì ông đi nhậu về cứ chui vào gầm giường là được.
-?!
-Thì mình là đàn ông, mình là chủ nhà, nằm đâu là quyền mình, nó cấm sao được.
-Sao tôi gọi từ sáng tới giờ mới dẫn xác đến ? Vợ nó không cho đi nữa à ?
-Thì tôi đã dắt xe ra cổng rồi, nhưng mụ vợ nó thấy, nó bảo....về nhà ngay, mà tôi thì sợ đếch gì nó mà không dám ở nhà cơ chứ, nó cứ tưởng tôi sợ nó, không dám ở nhà với nó. Đấy tôi ở nhà với nó cả sáng có sợ đâu, giờ nó mới đi thì tôi sang đây !
-Từ hôm qua tới giờ không thèm nói chuyện với tôi nữa rồi ông ạ.
-haizz, ông kém quá, hôm qua vợ tôi phải quỳ xuống mới được nói chuyện với tôi đấy !
-Bí quyết gì vậy ? chỉ cho tôi đi.
-Thì ông đi nhậu về cứ chui vào gầm giường là được.
-?!
-Thì mình là đàn ông, mình là chủ nhà, nằm đâu là quyền mình, nó cấm sao được.
-Sao tôi gọi từ sáng tới giờ mới dẫn xác đến ? Vợ nó không cho đi nữa à ?
-Thì tôi đã dắt xe ra cổng rồi, nhưng mụ vợ nó thấy, nó bảo....về nhà ngay, mà tôi thì sợ đếch gì nó mà không dám ở nhà cơ chứ, nó cứ tưởng tôi sợ nó, không dám ở nhà với nó. Đấy tôi ở nhà với nó cả sáng có sợ đâu, giờ nó mới đi thì tôi sang đây !
Kinh Nghiệm Tán Gái
22:30:00 |
Một chàng trai lần đầu tiên hẹn hò với bạn gái, không biết sẽ nói chuyện gì, cậu ta hỏi ý kiến người cha và nhận được lời khuyên:
Họ gặp nhau sau đó, được vài phút im lặng cậu ta vào đề:
- Em có thích rau dền không?
- Không! - Cô gái ngại ngùng đáp và ngồi ngây mặt ra.
Lúng túng quá cậu ta tiếp tục chủ đề khác:
- Em có anh trai không ?
- Không! - cô gái đáp và càng trở lên khép kín.
Chàng trai bắt đầu tuyệt vọng, sau một hồi suy nghĩ rất mông lung, cậu ta khai thác chủ đề cuối cùng:
Ngoại Tình
22:22:00 |![]() |
Ngoại tình |
Cậu bé Johnny hớn hở đón mẹ vừa đi vắng một tuần trở về: "Mẹ biết không? Hôm qua khi con đang chơi trong tủ quần áo ở phòng ngủ của bố mẹ, con thấy bố đi vào phòng cùng với người phụ nữ ở nhà bên".
Người mẹ vội vàng giơ tay lên ngăn cậu bé lại và nói:
- Không cần kể thêm từ nào nữa. Hãy chờ đến khi bố về nhà và mẹ muốn con kể chính xác những gì con vừa nói với mẹ.
Ông bố về nhà, bà vợ liền tuyên bố sẽ bỏ ông ta.
- Nhưng tại sao? - Ông chồng ngạc nhiên hỏi.
- Kể đi Johnny. Hãy cho bố biết những gì con đã nói với mẹ.
Được rồi, Johnny nói.
- Con đang chơi trong tủ quần áo thì bố lên gác cùng người phụ nữ ở nhà bên. Hai người cởi quần áo, leo lên giường, bố trèo lên người bà ta và họ làm đúng những gì mẹ làm với chú Bob khi bố đi vắng hè vừa rồi.
Một Con Đĩ Còn Trinh
22:14:00 |- Cô cởi đồ ra đi.
Nó trân mắt nhìn hắn, gương mặt không gợn chút cảm xúc nào đủ để có thể gọi tên, rồi nhẹ nhàng cởi bỏ bộ đồ đang mặc trên người, nằm xuống nệm. Khi cơ thể của hắn phủ lên nó, nó vẫn nhìn hắn một cách vô hồn như vậy, và điều đó làm cho hắn không hài lòng.
- Cô cất cái ánh mắt đó đi. Khó chịu quá.
Nó quay đầu sang một bên, rồi nhắm mắt, chịu cả sức nặng của hắn đè lên thân thể, lẫn tâm trí nó.
Ngủ với một con đĩ.
Việc ấy hắn đã làm hơn chục lần và lần nào cũng thành thục, đạt được cái mà hắn muốn, rồi thì đứng dậy, nhìn con đĩ vẫn còn đang nằm trên giường, trâng tráo tỏ ra e thẹn, kéo nhẹ cái mền che ngang tấm thân trần rũ rượi. Hắn cười khẩy. Một con đĩ có thể vì 10 đồng bạc cắc mà trở thành món đồ chơi trong tay đàn ông, thì vờ vịt e thẹn làm chi cho bọn đàn ông thêm khinh bỉ?
Đầu óc vu vơ nghĩ đến những chuyện ấy, hắn chợt nhận ra có thứ gì đó ở nó không giống những lần trước hắn ngủ cùng một con đĩ. Thứ gì đó cản trở. Hắn nhìn mặt nó. Nó vẫn đang quay mặt sang một bên, đôi mắt nhắm nghiền, bờ môi nhỏ hé mở để lộ ra hàm răng đang cắn chặt. Nó đang đau đớn.
Một thằng khách làng chơi có cần phải quan sát con đĩ của mình cảm thấy thế nào trong cuộc truy hoan không? Không cần! Vì hắn là người bỏ tiền ra để chơi và vui chứ nó không phải là kẻ nhận được tiền để được yêu thương, trân trọng. Thế nên hắn vẫn tiếp tục làm công việc của mình, như đã làm hàng chục lần trước đây. Cảm xúc, đau đớn của một con đĩ không đủ sức kiềm hãm cơn động tình của giống đực.
Khi đã trút cả sinh lực vào cơ thể đàn bà của nó, hắn ngã người ra giường, thở hồng hộc và nhìn lên ánh đèn vàng vọt của căn phòng khách sạn đắt tiền. Nó, một con đĩ xinh đẹp được bọn đối tác tặng hắn thay lời cảm ơn cho những mức thỏa thuận dễ dãi mà hắn đã chấp thuận. Đàn bà, với hắn, ngoài cái chức năng làm vợ, làm mẹ, thì còn có thể dùng làm “quà”. Đàn bà lắm điều!
Hắn đứng dậy vào nhà tắm, mở vòi sen để dòng nước âm ấm chảy dọc cơ thể, cảm nhận sự dễ chịu của cơn thỏa mãn dục tính vừa trải qua. Lau khô người, hắn quấn chiếc khăn tắm rồi bước ra phòng ngoài. Nó đã đứng dậy sẵn, vội bước vào nhà tắm khi hắn vừa bước ra. Có lẽ hắn sẽ như những lần trước, bảo nó có thể về trước để kiếm thêm vài người khách, trả lại cho hắn cái không gian sang trọng của căn phòng khách sạn mà hắn không muốn có mùi của một con đĩ làm ô uế. Nhưng hắn đã không thể làm vậy, vì kịp nhìn thấy một thứ.
Một giọt máu.
Một giọt máu nằm trơ trọi giữa tấm drap giường trắng tinh, đỏ rực như bông hoa giữa nền tuyết trắng xóa. Hắn chợt nhớ lại khuôn mặt nó khi nãy. Cái nhăn mày, hàm răng cắn chặt, và đuôi mắt ươn ướt, cùng lời của bọn đối tác, “bảo đảm anh sẽ bất ngờ”. Có lẽ nào…
- Cô còn trinh? – Câu đầu tiên hắn hỏi khi nó bước ra khỏi phòng tắm.
Nó nhìn hắn, bối rối như đang cố chọn một thứ cảm xúc phù hợp để trưng lên mặt trong tình huống này.
- Không… vài phút trước đây thì đúng là tôi còn trinh. – Cuối cùng nó lại chọn khuôn mặt trơ lì cảm xúc khi lột bỏ bộ đồ ban nãy.
- Một con đĩ còn trinh trắng? – Hắn nhướn mày hỏi, như thể cái điều hắn vừa hỏi nó là điều kỳ lạ nhất trên cuộc đời này.
- Một con đĩ thì không được quyền còn trinh sao?
Hắn giật mình. Ngay cả trong từ điển tiếng Việt hay bất cứ cái định nghĩa nào về Đĩ, có bao giờ người ta quy định rằng, một con đĩ thì không được phép còn trinh trắng? Hay cái lằn ranh mong manh giữa Đĩ và Không Đĩ vốn dĩ chỉ là cái chữ Trinh đeo bám kiếp đàn bà hơn ngàn năm nay?
Thấy hắn đơ ra, nó cười khẩy, nụ cười nhếch mép mà hắn hay quẳng cho những con đĩ từng ngủ với hắn nay được nó quẳng thẳng vào mặt hắn. Hắn im lặng, cảm giác mặt nóng ran như có ai vừa tát hắn một cú đau điếng, rồi hắn nói với nó, giọng đầy bực dọc.
- Cô ra khỏi phòng đi, xong việc của cô rồi. Muốn đi đâu thì tùy.
Nó lại cười, nụ cười nhếch mép khó hiểu của một con đĩ. Và nó đi, biến mất khỏi căn phòng khách sạn sang trọng. Để lại hắn trằn trọc với những giấc mơ không hình hài. Trong giấc mơ nào đó, giọt máu trên giường mà nó để lại bỗng dưng lan rộng, hóa thành một vũng lầy nhớp nháp, hắn vẫy vùng trong đó, cố ngoi lên tìm cho mình con đường sống. Nó vẫn đứng đó, nhìn hắn và cười khẩy.
***
Sáng, ánh nắng gay gắt len lỏi qua tấm màn khép chưa kín của khách sạn làm hắn thức giấc. Hắn ngồi dậy, uể oải nhớ về những chuyện mình đã trải qua đêm qua, rồi tâm trí hắn bừng cháy khi nhìn thấy giọt máu đỏ vẫn còn trên drap nệm. Nó là thật. Một con đĩ còn trinh đã xuất hiện giữa cuộc đời hắn.
Hắn lắc đầu vài cái để trấn an mình, móc điện thoại, gọi một cuộc gọi đối với hắn là quan trọng.
- Anh xin lỗi vì hôm qua không về nhà, nhậu với mấy đối tác rồi ngủ lại nhà một đứa bạn, anh sợ về trễ làm phiền em. Ừ, anh đi làm luôn, chiều về gặp em nhé.
Hắn cúp máy, lương tâm không dợn lên chút gì là áy náy, tội lỗi. Đàn ông có thể ngủ với nhiều người đàn bà khác nhau nhưng luôn tự nhủ rằng trái tim mình chỉ có một người đàn bà duy nhất, và điều đó không hề là phản bội. Còn đàn bà? Đàn bà chỉ có thể ngủ với 1 người đàn ông duy nhất, nhưng trong tim vẫn còn vấn vương những người tình cũ. Với đàn ông và đàn bà, sự chung thủy được định nghĩa hoàn toàn khác nhau. Có lẽ vì vậy mà đàn ông và đàn bà chưa bao giờ hiểu hết về nhau, và cũng chính vì chưa hiểu hết về nhau, nên đàn bà và đàn ông vẫn luôn ma mị, ám ảnh nhau trong những vòng tròn luẩn quẩn, không tìm ra lối thoát.
Hắn sửa lại cổ áo sơmi rồi vào công ty, ánh mắt của vài đồng nghiệp nữ kín đáo nhìn theo hắn. Hắn vào phòng mình, vẫn còn nghe loáng thoáng sau lưng lời bàn tán.
- Chết chưa, hôm nay sếp có mùi nước hoa lạ, mùi của nữ nhé.
Hắn đưa tay áo lên ngửi. Là mùi của nó, mùi đĩ. Hắn chau mày, lấy chai nước hoa trên bàn làm việc ra rồi xịt vài phát vào áo, hi vọng rằng chai nước hoa trị giá vài triệu bạc của hắn có thể xua đi cái mùi đĩ rẻ tiền của nó. Có người gõ cửa phòng, rồi cô thư ký nhẹ nhàng bước vào, trình cho hắn mớ hồ sơ cần giải quyết. Không hiểu bất cẩn thế nào, ly cafê trên bàn hắn lại bị hất đổ, một giọt cafê văng vào áo hắn. Hắn ngẩn người nhìn vết dơ vừa xuất hiện trên áo mình trong khi cô thư ký rối rít xin lỗi, lau dọn.
Trong 1 tích tắc, vết cafê màu nâu sậm bỗng dưng hóa thành đỏ bầm, y như vết máu nó lưu lại trong tâm trí hắn từ tối qua. Hắn nhắm mắt, đưa tay bấm nhẹ vào thái dương, tất cả chỉ là ảo giác do cơn say còn sót lại, hắn tự nhủ.
- Cô ra ngoài, mua cho tôi cái áo sơmi khác. – Hắn nói với cô thư ký.
Ngoài trời, dù nắng đang gay gắt nhưng phía xa vẫn dợn vài đám mây đen.
***
Hắn về nhà khá muộn vì mãi mê giải quyết mớ giấy tờ còn tồn đọng. Vợ hắn mỉm cười bên mâm cơm còn bốc khói.
- Anh vào thay đồ rồi ra ăn cơm cùng mẹ con em. Bin ơi, bố về rồi nè con.
Con hắn nhảy từ sofa xuống rồi lao ra ôm chầm lấy hắn, bỏ mặc chương trình phim hoạt hình đang theo dõi. Hắn ôm con, hít lấy mùi da thịt trẻ con ngọt như sữa. Bỗng hắn lại giật mình khi lẫn trong mùi trẻ con đó, là mùi nước hoa của nó, mùi đĩ. Cái mùi nồng nồng, kích thích một cách quái đản. Phải chăng đây là mùi chung của bọn đĩ dùng để khơi gợi những ham muốn bên trong bọn đàn ông? Hắn rùng mình rồi nhanh chân vào nhà tắm.
***
Hắn làm tình cùng vợ.
Vợ hắn là một người phụ nữ chuẩn theo quan niệm á đông, tức là dạng phụ nữ không bao giờ thể hiện cảm xúc, suy nghĩ của mình trong việc gối chăn, vì sợ. Sợ rằng chồng hay người yêu sẽ đánh giá phẩm hạnh của mình qua những đòi hỏi thể xác mà đàn bà đáng lý phải được có. Vợ hắn thường im lặng, nằm im mà chờ đợi hắn dìu dắt qua những cảm xúc khác nhau của việc làm tình. Thỉnh thoảng, cô chỉ hưởng ứng bằng vài hơi thở gấp gáp hơn bình thường.
Nhưng nực cười nhất trong cuộc đời, mẫu người phụ nữ chuẩn mực á đông ấy, lại không còn trinh trắng khi về làm vợ hắn. Ngay đêm tân hôn, cô thỏ thẻ cùng hắn rằng, một tai nạn lúc còn bé khiến cái màng bé nhỏ tượng trưng cho tiết hạnh người phụ nữ của cô đã không còn. Hắn thoáng suy nghĩ, dĩ nhiên trong đầu hắn lướt qua tất cả những hình ảnh tởm lợm nhất mà thằng đàn ông có thể nghĩ đến khi nghe tin người mình yêu không còn trong trắng. Nhưng rồi hắn lại tự trấn an mình, hắn biết cô đủ lâu để hiểu rõ về con người cô, và hắn tin. Thế nên hắn vẫn luôn coi cô là vợ, người đàn bà duy nhất trong tim hắn, nhưng không phải người đàn bà duy nhất hắn ngủ cùng.
Hắn ghì chặt tay vợ mình xuống giường, một giọt mồ hôi từ người hắn rơi xuống dù máy điều hòa trong phòng vẫn đang bật. Một luồng hơi lạnh thổi qua lưng hắn, không gian và thời gian dường như đứng yên. Giọt mồ hôi của hắn ngưng đọng giữa không gian, chuyển sang màu đỏ như máu rồi vỡ tan trên gương mặt vợ hắn, cũng là lúc hắn bỏ cô ra, nằm thở từng hơi nặng nhọc. Vợ hắn vội lấy cái chăn che ngang thân thể, hình như ngay cả với chồng mình, cô cũng không thoải mái để lộ tấm thân trần.
- Anh… không được khỏe sao? – Cô ngập ngừng hỏi. Có lẽ trong giây phút đó, cô hỏi thẳng hắn rằng, vì sao anh dừng lại khi đang làm tình cùng em? Vì sao hắn không quan tâm đến việc cô đã thỏa mãn hay chưa, sẽ làm cho hắn thoải mái hơn. Nhưng đằng này, cô chỉ quan tâm đến sức khỏe của hắn.
- Ừ… anh… hơi mệt. Em tắm rồi ngủ đi.
Hắn bước khỏi giường, tránh ánh mắt của cô xoáy vào hắn từ phía sau. Vẻ mặt của vợ hắn khi làm tình, có nét gì đó phảng phất giống y như nó. Nhất là khi cô và nó khẽ nhăn mặt, cắn răng. Hắn thấy mình thật đốn mạt và khốn nạn. Liệu có bao nhiêu thằng đàn ông trên đời này đem cảm giác làm tình với vợ mình để so sánh với cảm giác làm tình cùng một con đĩ. Thứ tồi tệ nhất trên đời này không phải là ngủ với một người khác người mình yêu, mà là ngủ với người mình yêu trong khi tâm trí lại suy nghĩ về một người khác.
Hắn bật nắp chai rượu mạnh, rót một ly đầy rồi tự huyễn hoặc mình bằng thứ chất lỏng màu đỏ bên trong. Với hắn, từ lâu đã tách bạch con đàn bà thành hai thứ rõ ràng là trinh tiết và trinh phẩm. Một người vốn dĩ đã không còn trinh tiết như vợ hắn, nhưng bấy lâu nay vẫn giữ bản thân mình đúng tròn trách nhiệm của một người đàn bà, với hắn thì đã là đủ trinh phẩm. Nhưng một ả sinh viên nào đó dù chưa từng ngủ cùng ai nhưng ăn mặc lố lăng, hở hang để mọi người nhìn vào và không tin rằng ả còn trinh thì rõ ràng trinh tiết vẫn còn nhưng trinh phẩm đã mất.
Nói cho cùng, chữ trinh kia, ngoài người trong cuộc được biết tường tận ra, thì nó chỉ nằm đại khái ở một tầng suy nghĩ, nhận thức nào đó của những người xunh quanh mà thôi. Nhưng hắn không ngờ rằng cuộc đời mình lại có lần va vào một con đàn bà còn trinh trắng như nó. Hắn cười, cay đắng.
***
Gã đàn ông vẫn đứng, trân mắt nhìn nó rồi cười nhạt, mỉa mai, khạc vào mặt nó vài con chữ.
- Đồ đĩ.
Gã lại cười, nụ cười càng ngày càng rộng, méo mó đến kì dị.
Nó nằm rúm ró người trên tấm nệm nhàu nát, không mảnh vải che thân…
Nó giật mình, ngồi bật dậy, mồ hôi tuôn ra như tắm. Căn phòng trọ 9m2 chìm trong bóng tối đặc cứng, chỉ còn tiếng kim đồng hồ nhích từng giây một, uể oải. Nó lò mò lấy điếu thuốc rồi bật lửa hút, tay vẫn còn run rẫy. Giấc mơ bao nhiêu năm nay vẫn còn ám ảnh, khói thuốc lờ đờ xung quanh, nó gục mặt, cảm giác đau từ tim lại tràn về, nhói buốt.
***
Hắn đi dự tiệc, việc mặc trên người một bộ vest sang trọng, lượn lờ giữa những con người luôn coi mình là sang trọng đối với hắn không có gì là lạ, không làm hắn vui nhưng cũng chả làm hắn chán, chỉ đơn thuần là một việc cần làm. Nhưng khi hắn ra về, hắn chợt thấy nó, con đĩ còn trinh ám ảnh gã mấy ngày nay. Nó đang chậm rãi bước sau một người đàn ông đáng tuổi ba của hắn. Không cần suy nghĩ gì thêm, hắn biết rằng nó đang làm việc của một con đĩ.
Hắn cố bước khỏi cầu thang của khách sạn kiêm nhà hàng đang có sự kiện. Nhưng rồi chính bản thân hắn cũng không hiểu vì sao chân mình lại chọn một đường đi khác. Hắn chạy như bay theo nó, kịp lúc thấy nó và lão già đang đứng ở ngả rẻ của dãy phòng đánh số.
- Cô ta là bạn tôi và đêm nay cô ta có công việc phải giải quyết cùng tôi.
Hắn gằn từng tiếng một rồi kéo tay nó đi thật mạnh, trước sự ngạc nhiên của lão già.
- Anh làm cái gì vậy? Điên à? – Nó giật tay ra khỏi tay hắn khi cả hai đã đứng trong một con hẻm nhỏ cạnh khách sạn.
- Cô làm cái giống gì ở đây? – Nó hỏi, dù biết thừa câu trả lời.
- Làm đĩ. Anh biết chuyện đó mà.
- Cô ngủ với cả lão già đáng tuổi ông nội mình?
- Ai nói với anh rằng một con đĩ có quyền chọn khách?
- Cô… cô đúng là một con đĩ.
- Không, tôi nghĩ lại rồi, lúc này anh phải gọi tôi là một cô chân dài, vì người tôi ngủ cùng là một đại gia. Còn khi tôi ngủ với anh, anh có thể gọi tôi là một con đĩ. Giá trị của một con đĩ nằm ở thằng đàn ông mà nó phục vụ, thế nên chỉ có bọn đàn ông thấp kém như anh mới mở miệng gọi tôi là một con đĩ.
Bốp!
Hắn vung tay tát nó một cái nảy lửa, rồi run rẫy nhìn tay mình. Hắn không hiểu vì sao lại tát nó, sĩ diện một thằng đàn ông bị đàn bà đay nghiến, hay sĩ diện của một thằng giám đốc bị một con đĩ dạy đời.
Nó đưa tay chỉnh lại vết son môi bị lem vì cái tát của hắn, cười lạnh lùng rồi móc điện thoại ra trả lời.
- Em xin lỗi, chỉ vài việc cá nhân thôi, bây giờ em quay lại phòng ngay.
Nó nhìn hắn, im lặng, rồi đưa hắn một cái namecard.
- Nếu anh còn muốn gặp tôi thì cứ gọi số điện thoại này.
Và nó bỏ đi mất, để lại hắn đứng nhìn cái namecard rồi cười chua chát, một con đĩ mà cũng có namecard…
***
Quán cafê chiều chạng vạng, nó và hắn ngồi nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, Sài Gòn lạ, mới nắng gay gắt rồi có thể trút mưa ầm ầm. Những con người sống ở Sài Gòn cũng lạ, mới thù hận rồi có thể quay qua yêu thương nhau.
- Anh muốn tôi chỉ ngủ với một mình anh?
- Ừ, và tôi sẽ đảm bảo cung cấp đủ tiền để cô sống.
- Anh muốn chứng minh rằng mình có thể biến tôi thành chân dài?
Hắn im lặng.
- Đừng tự ép buộc bản thân anh phải có trách nhiệm với sự trinh trắng của tôi. – Nó nói, lại nhếch mép cười mỉa mai.
Có lẽ nó nói đúng, hắn đang tự ép mình vào cái ý nghĩ bản thân phải có trách nhiệm cho việc lấy đi sự trong trắng của nó. Nhưng hắn biết, chỉ có làm vậy tâm trí hắn mới thanh thản, mới có thể thoát ra khỏi vũng lầy nhớp nhúa màu đỏ sậm của máu mà đêm nào hắn cũng vẫy vùng tìm đường sống. Nó ám ảnh hắn đến mức mê dại.
- Cô đồng ý chứ?
Nó thoáng suy nghĩ rồi gật đầu. Bao nhiêu con đĩ đủ khả năng từ chối một thằng đàn ông muốn làm khách hàng độc quyền của mình? Làm đĩ nói cho cùng cũng là một cuộc kinh doanh thân xác, khi thỏa thuận được các điều khoản mà hai bên cùng chấp thuận, thì người sản xuất sẽ chỉ cung cấp cho một người mua nhất định mà thôi.
***
Nó và hắn vẫn thường xuyên gặp nhau trong căn phòng khách sạn sang trọng. Sau mỗi lần làm tình, hắn đã có thể ôm nó vào lòng và chìm vào giấc mộng không còn vết máu đỏ. Đôi lần hắn tự hỏi, thứ mùi đĩ trên người nó đã biến đâu mất? Hay giờ đây nó đã là một cô chân dài cặp kè cùng đại gia là hắn nên sẽ không còn thứ mùi đó? Hắn kéo nó vào người, cố hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn không cảm nhận được thứ gì xa lạ.
Có lần, trong câu chuyện phiếm sau khi làm tình cùng nhau, hắn kể cho nó nghe.
- Hôm qua đi nhậu, bạn anh kể, chơi đĩ bây giờ rẻ thật, nó dắt một con bé mới gặp lần đầu tiên đi ăn uống, cafê rồi thì con bé đồng ý về khách sạn ngủ cùng nó, chưa tới 500 ngàn. – Hắn cười nhạt.
Nó chăm chú nhìn hắn, ánh mắt bỗng dưng kỳ lạ đến khó hiểu. Và nó nói, rất nhẹ nhưng đủ để đè lên tâm trí hắn.
- Sao anh không nghĩ, con nhỏ đó sẽ kể cho bạn nó nghe rằng, đĩ đực bây giờ rẻ thật, chẳng tốn một xu nào cho nó mà nó còn phải dẫn mình đi ăn và trả tiền khách sạn. Đĩ hay không đĩ, rẻ hay không rẻ, tùy vào vị trí mình đang đứng mà nhận định thôi.
Nó nói rồi dụi đầu vào ngực hắn, nhắm mắt, cố kéo mình vào giấc ngủ… để mặc cho hắn nằm đó, tâm trí kẹt trong cái vòng Đĩ và Không Đĩ.
***
Hắn và nó có lẽ sẽ tiếp tục mối quan hệ đó cho đến một ngày mà hắn chán nó, hay nó kiếm được một đại gia có thể đưa ra số tiền nhiều hơn hắn để biến nó thành của riêng. Nhưng đã có một người đàn bà đến gõ cửa phòng trọ của nó, là cô, vợ hắn.
Thứ linh cảm, giác quan kỳ bí của đàn bà cho cô biết cô đang phải san xẻ chồng mình cùng một người phụ nữ khác, và cũng cái giác quan bí ẩn đó dẫn cô đến gặp nó.
Cô và nó ngồi ở ngay quán cafê mà nó và hắn đã ngồi lần đầu tiên, thằng Bin con hắn chạy chơi ngoài sân quán. Cô nói không nhiều, chủ yếu chỉ là những câu sáo rỗng của bọn đàn bà muốn giành chồng mình về từ tay một con đĩ. Nó im lặng nhìn cô, tự hỏi cô là loại đàn bà gì mà có thể hạ mình năn nỉ một con đĩ giành mất chồng mình, trong khi, cô có thể túm lấy nó, vả cho vài bạt tai rồi cho thêm mấy lời đe dọa sống chết. Đàn bà khi ghen, kinh khủng lắm.
Nhưng cô vẫn chỉ nói, cho đến câu cuối cùng thì cô khóc, vỡ òa. Câu nói mà nhiều năm sau nó vẫn ám ảnh.
- Có lần… anh quan hệ cùng tôi, nhưng… lại gọi nhầm tên cô.
Nó nhíu mày, còn cô thì khóc… thằng Bin thấy mẹ mình khóc liền chạy nhào tới, vừa nắm tay lại đánh nó, vừa khóc theo.
Nó ngồi yên cho thằng nhóc đánh, im lặng nhìn tấn trò đời trước mắt rồi hít một hơi dài, chỉ nói 3 chữ và dứng dậy ra về.
- Đồ đàn bà.
***
Nó nhắn tin cho hắn, một trong những lần hiếm hoi nó chủ động nhắn tin đòi gặp hắn. Nó ngồi yên tại phòng khách sạn, nhìn gương mặt mình qua tấm gương trang điểm, hình như từ khi quen hắn, nó bớt dùng phấn son. Có lần, khi thức dậy bên hắn, nó lấy tay che mặt, hắn gỡ tay nó ra, nhìn vào khuôn mặt không trang điểm của nó và nói nhẹ nhàng.
- Cái chất đàn bà trong em rất đậm đặc.
Nó không hiểu chất đàn bà trong nó là gì, cũng không hiểu hắn đã cảm nhận được gì, nhưng nhìn nụ cười của hắn, nó hiểu đó là một lời khen. Có tiếng gỏ cửa phòng và hắn bước vào, nhìn nó mỉm cười, như mọi lần gặp nhau. Nó ôm lấy hắn rồi dìu hắn xuống giường, lớp quần áo vướng víu nhanh chóng được rủ bỏ, để lại hai thân xác trần trụi bên nhau. Cơ thể hắn vẫn vậy, cao to và phả thứ hơi ấm xua đi những băng giá trong tâm hồn nó.
Khi hắn đi sâu vào người nó, nó im lặng, nhắm ghì mắt, nhưng vẫn kịp thấy nét bối rối, hoang mang trên gương mặt hắn. Cuộc làm tình giữa nó và hắn rơi vào một khoảng lưng chừng, rời rạc, hắn bỗng dưng xa cách, nghi ngờ, trong khi nó vẫn nhìn hắn, ánh mắt vô hồn như lần đầu tiên gặp nhau.
Tàn cuộc, hắn ngồi nhỏm dậy, ngập ngừng…
- Em…
Nó đứng dậy, trần truồng trước mặt hắn để hắn nhìn thấy một bên má đùi nó là vệt máu đỏ. Hắn chau mày, như đang cố hiểu những gì đang diễn ra trước mắt mình. Rồi thì hắn thấy trên giường đọng lại một giọt máu đỏ thẫm, y như ngày đầu tiên hắn làm tình cùng nó.
Nó tới bên bàn trang điểm, mở giỏ xách, quẳng cho hắn tờ giấy màu hồng nhạt. Là tờ thanh toán cho dịch vụ phục hồi màng trinh tại một thẩm mĩ viện vớ vẩn nào đó ở đất Sài Gòn.
- Anh hiểu chứ, anh chả có trách nhiệm gì với sự trong trắng của tôi đâu, đừng trở thành thằng ngốc trong trò chơi này nữa… Về với vợ con anh đi.
Nó gom mớ quần áo còn trên sàn nhà, nhanh chóng mặc lại rồi bước ra cửa. Hắn vẫn ngồi đấy, im lặng nhìn tờ thanh toán, khó khăn lắm mới cất lên được 1 tiếng.
- Em!
Nó dừng bên cửa phòng, không quay mặt lại nhìn hắn, bờ vai nhỏ run run…
- Anh yên tâm đi, em là một con đĩ chuyên nghiệp, thế nên chắc chắn không bao giờ có chuyện em đi yêu 1 thằng khách hàng của mình đâu. Về đi!
Nó mở cửa và bước đi, lặng lẽ rời khỏi căn phòng sang trọng.
Xung quanh hắn mùi đĩ lại nồng nặc, nhấn chìm hắn trong mớ cảm xúc hỗn độn không hình hài. Hắn thả người xuống nệm, rồi quay mặt nhìn giọt máu đỏ nằm kế bên mình. Giọt máu chuyển sang thẫm đen trong ánh đèn vàng vọt.
Và có lẽ cả cuộc đời hắn không bao giờ thấy được giọt nước mắt còn chưa kịp khô nơi cửa phòng…
- Cô cất cái ánh mắt đó đi. Khó chịu quá.
Nó quay đầu sang một bên, rồi nhắm mắt, chịu cả sức nặng của hắn đè lên thân thể, lẫn tâm trí nó.
Ngủ với một con đĩ.
Việc ấy hắn đã làm hơn chục lần và lần nào cũng thành thục, đạt được cái mà hắn muốn, rồi thì đứng dậy, nhìn con đĩ vẫn còn đang nằm trên giường, trâng tráo tỏ ra e thẹn, kéo nhẹ cái mền che ngang tấm thân trần rũ rượi. Hắn cười khẩy. Một con đĩ có thể vì 10 đồng bạc cắc mà trở thành món đồ chơi trong tay đàn ông, thì vờ vịt e thẹn làm chi cho bọn đàn ông thêm khinh bỉ?
Đầu óc vu vơ nghĩ đến những chuyện ấy, hắn chợt nhận ra có thứ gì đó ở nó không giống những lần trước hắn ngủ cùng một con đĩ. Thứ gì đó cản trở. Hắn nhìn mặt nó. Nó vẫn đang quay mặt sang một bên, đôi mắt nhắm nghiền, bờ môi nhỏ hé mở để lộ ra hàm răng đang cắn chặt. Nó đang đau đớn.
Một thằng khách làng chơi có cần phải quan sát con đĩ của mình cảm thấy thế nào trong cuộc truy hoan không? Không cần! Vì hắn là người bỏ tiền ra để chơi và vui chứ nó không phải là kẻ nhận được tiền để được yêu thương, trân trọng. Thế nên hắn vẫn tiếp tục làm công việc của mình, như đã làm hàng chục lần trước đây. Cảm xúc, đau đớn của một con đĩ không đủ sức kiềm hãm cơn động tình của giống đực.
![]() |
Truyện ngắn Một Con Đĩ Còn Trinh |
Hắn đứng dậy vào nhà tắm, mở vòi sen để dòng nước âm ấm chảy dọc cơ thể, cảm nhận sự dễ chịu của cơn thỏa mãn dục tính vừa trải qua. Lau khô người, hắn quấn chiếc khăn tắm rồi bước ra phòng ngoài. Nó đã đứng dậy sẵn, vội bước vào nhà tắm khi hắn vừa bước ra. Có lẽ hắn sẽ như những lần trước, bảo nó có thể về trước để kiếm thêm vài người khách, trả lại cho hắn cái không gian sang trọng của căn phòng khách sạn mà hắn không muốn có mùi của một con đĩ làm ô uế. Nhưng hắn đã không thể làm vậy, vì kịp nhìn thấy một thứ.
Một giọt máu.
Một giọt máu nằm trơ trọi giữa tấm drap giường trắng tinh, đỏ rực như bông hoa giữa nền tuyết trắng xóa. Hắn chợt nhớ lại khuôn mặt nó khi nãy. Cái nhăn mày, hàm răng cắn chặt, và đuôi mắt ươn ướt, cùng lời của bọn đối tác, “bảo đảm anh sẽ bất ngờ”. Có lẽ nào…
- Cô còn trinh? – Câu đầu tiên hắn hỏi khi nó bước ra khỏi phòng tắm.
Nó nhìn hắn, bối rối như đang cố chọn một thứ cảm xúc phù hợp để trưng lên mặt trong tình huống này.
- Không… vài phút trước đây thì đúng là tôi còn trinh. – Cuối cùng nó lại chọn khuôn mặt trơ lì cảm xúc khi lột bỏ bộ đồ ban nãy.
- Một con đĩ còn trinh trắng? – Hắn nhướn mày hỏi, như thể cái điều hắn vừa hỏi nó là điều kỳ lạ nhất trên cuộc đời này.
- Một con đĩ thì không được quyền còn trinh sao?
Hắn giật mình. Ngay cả trong từ điển tiếng Việt hay bất cứ cái định nghĩa nào về Đĩ, có bao giờ người ta quy định rằng, một con đĩ thì không được phép còn trinh trắng? Hay cái lằn ranh mong manh giữa Đĩ và Không Đĩ vốn dĩ chỉ là cái chữ Trinh đeo bám kiếp đàn bà hơn ngàn năm nay?
Thấy hắn đơ ra, nó cười khẩy, nụ cười nhếch mép mà hắn hay quẳng cho những con đĩ từng ngủ với hắn nay được nó quẳng thẳng vào mặt hắn. Hắn im lặng, cảm giác mặt nóng ran như có ai vừa tát hắn một cú đau điếng, rồi hắn nói với nó, giọng đầy bực dọc.
- Cô ra khỏi phòng đi, xong việc của cô rồi. Muốn đi đâu thì tùy.
Nó lại cười, nụ cười nhếch mép khó hiểu của một con đĩ. Và nó đi, biến mất khỏi căn phòng khách sạn sang trọng. Để lại hắn trằn trọc với những giấc mơ không hình hài. Trong giấc mơ nào đó, giọt máu trên giường mà nó để lại bỗng dưng lan rộng, hóa thành một vũng lầy nhớp nháp, hắn vẫy vùng trong đó, cố ngoi lên tìm cho mình con đường sống. Nó vẫn đứng đó, nhìn hắn và cười khẩy.
***
Sáng, ánh nắng gay gắt len lỏi qua tấm màn khép chưa kín của khách sạn làm hắn thức giấc. Hắn ngồi dậy, uể oải nhớ về những chuyện mình đã trải qua đêm qua, rồi tâm trí hắn bừng cháy khi nhìn thấy giọt máu đỏ vẫn còn trên drap nệm. Nó là thật. Một con đĩ còn trinh đã xuất hiện giữa cuộc đời hắn.
Hắn lắc đầu vài cái để trấn an mình, móc điện thoại, gọi một cuộc gọi đối với hắn là quan trọng.
- Anh xin lỗi vì hôm qua không về nhà, nhậu với mấy đối tác rồi ngủ lại nhà một đứa bạn, anh sợ về trễ làm phiền em. Ừ, anh đi làm luôn, chiều về gặp em nhé.
Hắn cúp máy, lương tâm không dợn lên chút gì là áy náy, tội lỗi. Đàn ông có thể ngủ với nhiều người đàn bà khác nhau nhưng luôn tự nhủ rằng trái tim mình chỉ có một người đàn bà duy nhất, và điều đó không hề là phản bội. Còn đàn bà? Đàn bà chỉ có thể ngủ với 1 người đàn ông duy nhất, nhưng trong tim vẫn còn vấn vương những người tình cũ. Với đàn ông và đàn bà, sự chung thủy được định nghĩa hoàn toàn khác nhau. Có lẽ vì vậy mà đàn ông và đàn bà chưa bao giờ hiểu hết về nhau, và cũng chính vì chưa hiểu hết về nhau, nên đàn bà và đàn ông vẫn luôn ma mị, ám ảnh nhau trong những vòng tròn luẩn quẩn, không tìm ra lối thoát.
Hắn sửa lại cổ áo sơmi rồi vào công ty, ánh mắt của vài đồng nghiệp nữ kín đáo nhìn theo hắn. Hắn vào phòng mình, vẫn còn nghe loáng thoáng sau lưng lời bàn tán.
- Chết chưa, hôm nay sếp có mùi nước hoa lạ, mùi của nữ nhé.
Hắn đưa tay áo lên ngửi. Là mùi của nó, mùi đĩ. Hắn chau mày, lấy chai nước hoa trên bàn làm việc ra rồi xịt vài phát vào áo, hi vọng rằng chai nước hoa trị giá vài triệu bạc của hắn có thể xua đi cái mùi đĩ rẻ tiền của nó. Có người gõ cửa phòng, rồi cô thư ký nhẹ nhàng bước vào, trình cho hắn mớ hồ sơ cần giải quyết. Không hiểu bất cẩn thế nào, ly cafê trên bàn hắn lại bị hất đổ, một giọt cafê văng vào áo hắn. Hắn ngẩn người nhìn vết dơ vừa xuất hiện trên áo mình trong khi cô thư ký rối rít xin lỗi, lau dọn.
Trong 1 tích tắc, vết cafê màu nâu sậm bỗng dưng hóa thành đỏ bầm, y như vết máu nó lưu lại trong tâm trí hắn từ tối qua. Hắn nhắm mắt, đưa tay bấm nhẹ vào thái dương, tất cả chỉ là ảo giác do cơn say còn sót lại, hắn tự nhủ.
- Cô ra ngoài, mua cho tôi cái áo sơmi khác. – Hắn nói với cô thư ký.
Ngoài trời, dù nắng đang gay gắt nhưng phía xa vẫn dợn vài đám mây đen.
***
Hắn về nhà khá muộn vì mãi mê giải quyết mớ giấy tờ còn tồn đọng. Vợ hắn mỉm cười bên mâm cơm còn bốc khói.
- Anh vào thay đồ rồi ra ăn cơm cùng mẹ con em. Bin ơi, bố về rồi nè con.
Con hắn nhảy từ sofa xuống rồi lao ra ôm chầm lấy hắn, bỏ mặc chương trình phim hoạt hình đang theo dõi. Hắn ôm con, hít lấy mùi da thịt trẻ con ngọt như sữa. Bỗng hắn lại giật mình khi lẫn trong mùi trẻ con đó, là mùi nước hoa của nó, mùi đĩ. Cái mùi nồng nồng, kích thích một cách quái đản. Phải chăng đây là mùi chung của bọn đĩ dùng để khơi gợi những ham muốn bên trong bọn đàn ông? Hắn rùng mình rồi nhanh chân vào nhà tắm.
***
Hắn làm tình cùng vợ.
Vợ hắn là một người phụ nữ chuẩn theo quan niệm á đông, tức là dạng phụ nữ không bao giờ thể hiện cảm xúc, suy nghĩ của mình trong việc gối chăn, vì sợ. Sợ rằng chồng hay người yêu sẽ đánh giá phẩm hạnh của mình qua những đòi hỏi thể xác mà đàn bà đáng lý phải được có. Vợ hắn thường im lặng, nằm im mà chờ đợi hắn dìu dắt qua những cảm xúc khác nhau của việc làm tình. Thỉnh thoảng, cô chỉ hưởng ứng bằng vài hơi thở gấp gáp hơn bình thường.
Nhưng nực cười nhất trong cuộc đời, mẫu người phụ nữ chuẩn mực á đông ấy, lại không còn trinh trắng khi về làm vợ hắn. Ngay đêm tân hôn, cô thỏ thẻ cùng hắn rằng, một tai nạn lúc còn bé khiến cái màng bé nhỏ tượng trưng cho tiết hạnh người phụ nữ của cô đã không còn. Hắn thoáng suy nghĩ, dĩ nhiên trong đầu hắn lướt qua tất cả những hình ảnh tởm lợm nhất mà thằng đàn ông có thể nghĩ đến khi nghe tin người mình yêu không còn trong trắng. Nhưng rồi hắn lại tự trấn an mình, hắn biết cô đủ lâu để hiểu rõ về con người cô, và hắn tin. Thế nên hắn vẫn luôn coi cô là vợ, người đàn bà duy nhất trong tim hắn, nhưng không phải người đàn bà duy nhất hắn ngủ cùng.
Hắn ghì chặt tay vợ mình xuống giường, một giọt mồ hôi từ người hắn rơi xuống dù máy điều hòa trong phòng vẫn đang bật. Một luồng hơi lạnh thổi qua lưng hắn, không gian và thời gian dường như đứng yên. Giọt mồ hôi của hắn ngưng đọng giữa không gian, chuyển sang màu đỏ như máu rồi vỡ tan trên gương mặt vợ hắn, cũng là lúc hắn bỏ cô ra, nằm thở từng hơi nặng nhọc. Vợ hắn vội lấy cái chăn che ngang thân thể, hình như ngay cả với chồng mình, cô cũng không thoải mái để lộ tấm thân trần.
- Anh… không được khỏe sao? – Cô ngập ngừng hỏi. Có lẽ trong giây phút đó, cô hỏi thẳng hắn rằng, vì sao anh dừng lại khi đang làm tình cùng em? Vì sao hắn không quan tâm đến việc cô đã thỏa mãn hay chưa, sẽ làm cho hắn thoải mái hơn. Nhưng đằng này, cô chỉ quan tâm đến sức khỏe của hắn.
- Ừ… anh… hơi mệt. Em tắm rồi ngủ đi.
Hắn bước khỏi giường, tránh ánh mắt của cô xoáy vào hắn từ phía sau. Vẻ mặt của vợ hắn khi làm tình, có nét gì đó phảng phất giống y như nó. Nhất là khi cô và nó khẽ nhăn mặt, cắn răng. Hắn thấy mình thật đốn mạt và khốn nạn. Liệu có bao nhiêu thằng đàn ông trên đời này đem cảm giác làm tình với vợ mình để so sánh với cảm giác làm tình cùng một con đĩ. Thứ tồi tệ nhất trên đời này không phải là ngủ với một người khác người mình yêu, mà là ngủ với người mình yêu trong khi tâm trí lại suy nghĩ về một người khác.
Hắn bật nắp chai rượu mạnh, rót một ly đầy rồi tự huyễn hoặc mình bằng thứ chất lỏng màu đỏ bên trong. Với hắn, từ lâu đã tách bạch con đàn bà thành hai thứ rõ ràng là trinh tiết và trinh phẩm. Một người vốn dĩ đã không còn trinh tiết như vợ hắn, nhưng bấy lâu nay vẫn giữ bản thân mình đúng tròn trách nhiệm của một người đàn bà, với hắn thì đã là đủ trinh phẩm. Nhưng một ả sinh viên nào đó dù chưa từng ngủ cùng ai nhưng ăn mặc lố lăng, hở hang để mọi người nhìn vào và không tin rằng ả còn trinh thì rõ ràng trinh tiết vẫn còn nhưng trinh phẩm đã mất.
Nói cho cùng, chữ trinh kia, ngoài người trong cuộc được biết tường tận ra, thì nó chỉ nằm đại khái ở một tầng suy nghĩ, nhận thức nào đó của những người xunh quanh mà thôi. Nhưng hắn không ngờ rằng cuộc đời mình lại có lần va vào một con đàn bà còn trinh trắng như nó. Hắn cười, cay đắng.
***
Gã đàn ông vẫn đứng, trân mắt nhìn nó rồi cười nhạt, mỉa mai, khạc vào mặt nó vài con chữ.
- Đồ đĩ.
Gã lại cười, nụ cười càng ngày càng rộng, méo mó đến kì dị.
Nó nằm rúm ró người trên tấm nệm nhàu nát, không mảnh vải che thân…
Nó giật mình, ngồi bật dậy, mồ hôi tuôn ra như tắm. Căn phòng trọ 9m2 chìm trong bóng tối đặc cứng, chỉ còn tiếng kim đồng hồ nhích từng giây một, uể oải. Nó lò mò lấy điếu thuốc rồi bật lửa hút, tay vẫn còn run rẫy. Giấc mơ bao nhiêu năm nay vẫn còn ám ảnh, khói thuốc lờ đờ xung quanh, nó gục mặt, cảm giác đau từ tim lại tràn về, nhói buốt.
***
Hắn đi dự tiệc, việc mặc trên người một bộ vest sang trọng, lượn lờ giữa những con người luôn coi mình là sang trọng đối với hắn không có gì là lạ, không làm hắn vui nhưng cũng chả làm hắn chán, chỉ đơn thuần là một việc cần làm. Nhưng khi hắn ra về, hắn chợt thấy nó, con đĩ còn trinh ám ảnh gã mấy ngày nay. Nó đang chậm rãi bước sau một người đàn ông đáng tuổi ba của hắn. Không cần suy nghĩ gì thêm, hắn biết rằng nó đang làm việc của một con đĩ.
Hắn cố bước khỏi cầu thang của khách sạn kiêm nhà hàng đang có sự kiện. Nhưng rồi chính bản thân hắn cũng không hiểu vì sao chân mình lại chọn một đường đi khác. Hắn chạy như bay theo nó, kịp lúc thấy nó và lão già đang đứng ở ngả rẻ của dãy phòng đánh số.
- Cô ta là bạn tôi và đêm nay cô ta có công việc phải giải quyết cùng tôi.
Hắn gằn từng tiếng một rồi kéo tay nó đi thật mạnh, trước sự ngạc nhiên của lão già.
- Anh làm cái gì vậy? Điên à? – Nó giật tay ra khỏi tay hắn khi cả hai đã đứng trong một con hẻm nhỏ cạnh khách sạn.
- Cô làm cái giống gì ở đây? – Nó hỏi, dù biết thừa câu trả lời.
- Làm đĩ. Anh biết chuyện đó mà.
- Cô ngủ với cả lão già đáng tuổi ông nội mình?
- Ai nói với anh rằng một con đĩ có quyền chọn khách?
- Cô… cô đúng là một con đĩ.
- Không, tôi nghĩ lại rồi, lúc này anh phải gọi tôi là một cô chân dài, vì người tôi ngủ cùng là một đại gia. Còn khi tôi ngủ với anh, anh có thể gọi tôi là một con đĩ. Giá trị của một con đĩ nằm ở thằng đàn ông mà nó phục vụ, thế nên chỉ có bọn đàn ông thấp kém như anh mới mở miệng gọi tôi là một con đĩ.
Bốp!
Hắn vung tay tát nó một cái nảy lửa, rồi run rẫy nhìn tay mình. Hắn không hiểu vì sao lại tát nó, sĩ diện một thằng đàn ông bị đàn bà đay nghiến, hay sĩ diện của một thằng giám đốc bị một con đĩ dạy đời.
Nó đưa tay chỉnh lại vết son môi bị lem vì cái tát của hắn, cười lạnh lùng rồi móc điện thoại ra trả lời.
- Em xin lỗi, chỉ vài việc cá nhân thôi, bây giờ em quay lại phòng ngay.
Nó nhìn hắn, im lặng, rồi đưa hắn một cái namecard.
- Nếu anh còn muốn gặp tôi thì cứ gọi số điện thoại này.
Và nó bỏ đi mất, để lại hắn đứng nhìn cái namecard rồi cười chua chát, một con đĩ mà cũng có namecard…
***
Quán cafê chiều chạng vạng, nó và hắn ngồi nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, Sài Gòn lạ, mới nắng gay gắt rồi có thể trút mưa ầm ầm. Những con người sống ở Sài Gòn cũng lạ, mới thù hận rồi có thể quay qua yêu thương nhau.
- Anh muốn tôi chỉ ngủ với một mình anh?
- Ừ, và tôi sẽ đảm bảo cung cấp đủ tiền để cô sống.
- Anh muốn chứng minh rằng mình có thể biến tôi thành chân dài?
Hắn im lặng.
- Đừng tự ép buộc bản thân anh phải có trách nhiệm với sự trinh trắng của tôi. – Nó nói, lại nhếch mép cười mỉa mai.
Có lẽ nó nói đúng, hắn đang tự ép mình vào cái ý nghĩ bản thân phải có trách nhiệm cho việc lấy đi sự trong trắng của nó. Nhưng hắn biết, chỉ có làm vậy tâm trí hắn mới thanh thản, mới có thể thoát ra khỏi vũng lầy nhớp nhúa màu đỏ sậm của máu mà đêm nào hắn cũng vẫy vùng tìm đường sống. Nó ám ảnh hắn đến mức mê dại.
- Cô đồng ý chứ?
Nó thoáng suy nghĩ rồi gật đầu. Bao nhiêu con đĩ đủ khả năng từ chối một thằng đàn ông muốn làm khách hàng độc quyền của mình? Làm đĩ nói cho cùng cũng là một cuộc kinh doanh thân xác, khi thỏa thuận được các điều khoản mà hai bên cùng chấp thuận, thì người sản xuất sẽ chỉ cung cấp cho một người mua nhất định mà thôi.
***
Nó và hắn vẫn thường xuyên gặp nhau trong căn phòng khách sạn sang trọng. Sau mỗi lần làm tình, hắn đã có thể ôm nó vào lòng và chìm vào giấc mộng không còn vết máu đỏ. Đôi lần hắn tự hỏi, thứ mùi đĩ trên người nó đã biến đâu mất? Hay giờ đây nó đã là một cô chân dài cặp kè cùng đại gia là hắn nên sẽ không còn thứ mùi đó? Hắn kéo nó vào người, cố hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn không cảm nhận được thứ gì xa lạ.
Có lần, trong câu chuyện phiếm sau khi làm tình cùng nhau, hắn kể cho nó nghe.
- Hôm qua đi nhậu, bạn anh kể, chơi đĩ bây giờ rẻ thật, nó dắt một con bé mới gặp lần đầu tiên đi ăn uống, cafê rồi thì con bé đồng ý về khách sạn ngủ cùng nó, chưa tới 500 ngàn. – Hắn cười nhạt.
Nó chăm chú nhìn hắn, ánh mắt bỗng dưng kỳ lạ đến khó hiểu. Và nó nói, rất nhẹ nhưng đủ để đè lên tâm trí hắn.
- Sao anh không nghĩ, con nhỏ đó sẽ kể cho bạn nó nghe rằng, đĩ đực bây giờ rẻ thật, chẳng tốn một xu nào cho nó mà nó còn phải dẫn mình đi ăn và trả tiền khách sạn. Đĩ hay không đĩ, rẻ hay không rẻ, tùy vào vị trí mình đang đứng mà nhận định thôi.
Nó nói rồi dụi đầu vào ngực hắn, nhắm mắt, cố kéo mình vào giấc ngủ… để mặc cho hắn nằm đó, tâm trí kẹt trong cái vòng Đĩ và Không Đĩ.
***
Hắn và nó có lẽ sẽ tiếp tục mối quan hệ đó cho đến một ngày mà hắn chán nó, hay nó kiếm được một đại gia có thể đưa ra số tiền nhiều hơn hắn để biến nó thành của riêng. Nhưng đã có một người đàn bà đến gõ cửa phòng trọ của nó, là cô, vợ hắn.
Thứ linh cảm, giác quan kỳ bí của đàn bà cho cô biết cô đang phải san xẻ chồng mình cùng một người phụ nữ khác, và cũng cái giác quan bí ẩn đó dẫn cô đến gặp nó.
Cô và nó ngồi ở ngay quán cafê mà nó và hắn đã ngồi lần đầu tiên, thằng Bin con hắn chạy chơi ngoài sân quán. Cô nói không nhiều, chủ yếu chỉ là những câu sáo rỗng của bọn đàn bà muốn giành chồng mình về từ tay một con đĩ. Nó im lặng nhìn cô, tự hỏi cô là loại đàn bà gì mà có thể hạ mình năn nỉ một con đĩ giành mất chồng mình, trong khi, cô có thể túm lấy nó, vả cho vài bạt tai rồi cho thêm mấy lời đe dọa sống chết. Đàn bà khi ghen, kinh khủng lắm.
Nhưng cô vẫn chỉ nói, cho đến câu cuối cùng thì cô khóc, vỡ òa. Câu nói mà nhiều năm sau nó vẫn ám ảnh.
- Có lần… anh quan hệ cùng tôi, nhưng… lại gọi nhầm tên cô.
Nó nhíu mày, còn cô thì khóc… thằng Bin thấy mẹ mình khóc liền chạy nhào tới, vừa nắm tay lại đánh nó, vừa khóc theo.
Nó ngồi yên cho thằng nhóc đánh, im lặng nhìn tấn trò đời trước mắt rồi hít một hơi dài, chỉ nói 3 chữ và dứng dậy ra về.
- Đồ đàn bà.
***
Nó nhắn tin cho hắn, một trong những lần hiếm hoi nó chủ động nhắn tin đòi gặp hắn. Nó ngồi yên tại phòng khách sạn, nhìn gương mặt mình qua tấm gương trang điểm, hình như từ khi quen hắn, nó bớt dùng phấn son. Có lần, khi thức dậy bên hắn, nó lấy tay che mặt, hắn gỡ tay nó ra, nhìn vào khuôn mặt không trang điểm của nó và nói nhẹ nhàng.
- Cái chất đàn bà trong em rất đậm đặc.
Nó không hiểu chất đàn bà trong nó là gì, cũng không hiểu hắn đã cảm nhận được gì, nhưng nhìn nụ cười của hắn, nó hiểu đó là một lời khen. Có tiếng gỏ cửa phòng và hắn bước vào, nhìn nó mỉm cười, như mọi lần gặp nhau. Nó ôm lấy hắn rồi dìu hắn xuống giường, lớp quần áo vướng víu nhanh chóng được rủ bỏ, để lại hai thân xác trần trụi bên nhau. Cơ thể hắn vẫn vậy, cao to và phả thứ hơi ấm xua đi những băng giá trong tâm hồn nó.
Khi hắn đi sâu vào người nó, nó im lặng, nhắm ghì mắt, nhưng vẫn kịp thấy nét bối rối, hoang mang trên gương mặt hắn. Cuộc làm tình giữa nó và hắn rơi vào một khoảng lưng chừng, rời rạc, hắn bỗng dưng xa cách, nghi ngờ, trong khi nó vẫn nhìn hắn, ánh mắt vô hồn như lần đầu tiên gặp nhau.
Tàn cuộc, hắn ngồi nhỏm dậy, ngập ngừng…
- Em…
Nó đứng dậy, trần truồng trước mặt hắn để hắn nhìn thấy một bên má đùi nó là vệt máu đỏ. Hắn chau mày, như đang cố hiểu những gì đang diễn ra trước mắt mình. Rồi thì hắn thấy trên giường đọng lại một giọt máu đỏ thẫm, y như ngày đầu tiên hắn làm tình cùng nó.
Nó tới bên bàn trang điểm, mở giỏ xách, quẳng cho hắn tờ giấy màu hồng nhạt. Là tờ thanh toán cho dịch vụ phục hồi màng trinh tại một thẩm mĩ viện vớ vẩn nào đó ở đất Sài Gòn.
- Anh hiểu chứ, anh chả có trách nhiệm gì với sự trong trắng của tôi đâu, đừng trở thành thằng ngốc trong trò chơi này nữa… Về với vợ con anh đi.
Nó gom mớ quần áo còn trên sàn nhà, nhanh chóng mặc lại rồi bước ra cửa. Hắn vẫn ngồi đấy, im lặng nhìn tờ thanh toán, khó khăn lắm mới cất lên được 1 tiếng.
- Em!
Nó dừng bên cửa phòng, không quay mặt lại nhìn hắn, bờ vai nhỏ run run…
- Anh yên tâm đi, em là một con đĩ chuyên nghiệp, thế nên chắc chắn không bao giờ có chuyện em đi yêu 1 thằng khách hàng của mình đâu. Về đi!
Nó mở cửa và bước đi, lặng lẽ rời khỏi căn phòng sang trọng.
Xung quanh hắn mùi đĩ lại nồng nặc, nhấn chìm hắn trong mớ cảm xúc hỗn độn không hình hài. Hắn thả người xuống nệm, rồi quay mặt nhìn giọt máu đỏ nằm kế bên mình. Giọt máu chuyển sang thẫm đen trong ánh đèn vàng vọt.
Và có lẽ cả cuộc đời hắn không bao giờ thấy được giọt nước mắt còn chưa kịp khô nơi cửa phòng…
END.
Sài Gòn, ngày nắng gắt.